30/7/14

Mới đó thôi mà đã là tháng 7 rồi.......

Ngày rõ dài,dài lê thê.Chân cứ đi mà vẫn không chạm đất.Lửng lơ.Vô hình.






Quay qua bên nào cũng thấy nứt toác từng khoảng trời
Ra là mình vẫn chưa từ bỏ cố chấp..


C à:"Đừng đợi em"

21/7/14

Diary 1

Dạo này,lòng lưng lơ.Trời vẫn âm u và xám xịt.Chân cứ đi mãi mà vẫn k chạm đất.Yêu thương rõ nhiều nhưng lòng vấn trống không.Cảm xúc cứ trôi tuột đi đâu mất.Lâu rồi cũng chẳng còn thói quen viết blog nhiều như dạo trước nữa,chỉ là mọi ngôn từ bỗng nhiên bất lực.

Kẻ xuất hiện.Người ra đi.Mọi thứ cứ lao như chong chóng.Có khi không kịp định hình.Lại toàn thở dài thôi!

P mail về bảo:"Có khỏe không?Ở đây có nhiều chuyện buồn lắm,lắm lúc mủi lòng muốn khóc.Nhưng chẳng dám,vậy là cứ giấu nhẹm vào lòng".Mỗi lần đọc mail nó viết,lòng cứ thấy xót.Ở nơi xứ người,một mình.Hẳn là sẽ cô độc và lạc lõng lắm.Những lúc như thế lại nhớ gia đình biết mấy,thèm cảm giác có một bữa cơm gia đình đầm ấm,thèm những lúc ngồi cf tám hàng giờ với những đứa bạn.Nghe mà cứ khắc khoải khôn nguôi.Cuộc đời sẽ dạy cho P nhiều lắm.Rồi P sẽ mạnh mẽ như A thôi.Mình cứ cười.Mà chẳng hiểu nó đang vui hay buồn.Ờ,thì sẽ mạnh mẽ thôi!

Chẳng biết từ khi nào mình k còn thói quen thức khuya nữa,cũng thôi đợi tn từ một người.Mà người ta đâu có xứng đáng để mình dành tình cảm,đâu xứng đáng để mình yêu thương.Vậy mà lòng cứ nghĩ mãi về họ,về những tháng ngày từng nghĩ là hạnh phúc.Một năm rồi,khoảng thời gian ko dài,cũng chả ngắn.Đủ đễ mỗi khi nhìn về lòng lại k thôi bồi hồi và xuyến xao.Thời gian như thoi đưa,mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ngày hôm qua,duy chỉ có người là đi mất.Kỉ niệm vẫn vẹn nguyên,như chư từng có sự rời bỏ nào..

p/s:Entry viết vội-Cho một ngày tháng Bảy âm u.....

4/7/14