25/2/17

Sẽ có những ngày chỉ muốn đứng yên...

ĐN , ngày...tháng...năm...

"Sẽ có những ngày cô đơn như thế, sẽ có những ngày như thế..."

Bạn nhắn " Ân, C lại có cảm giác đó nữa rồi , loay hoay mãi cũng mình mình lủi thủi , lần nào qua lại cũng cảm thấy chênh vênh".

Thật ra dù bản thân có giỏi an ủi người khác đến đâu , cũng sẽ có lúc tự bất lực với chính mình. Như khi rõ ràng hiểu rất rõ cảm giác đó , nhưng không thể giúp bạn vượt qua  , một lần nữa thấy bất lực với chính mình. Bi kịch nằm ở đấy.

Người ta càng lớn càng trở nên cô đơn , chênh vênh và hoang hoải lạ. Đôi khi đứng giữa rất nhiều người , nhưng lòng vẫn trống rỗng mênh mông như những ốc đảo lênh đênh ngoài đại dương xa. Nhìn đâu cũng thấy trống hoắc một khoảng trời buồn tênh không nắng.

Dạo này ít suy nghĩ hẳn đi, thực ra cũng chẳng còn hứng viết. Lòng hoàn toàn khô khốc.

Chỉ biết rep mess bạn bằng những dòng cũ " Ừ , sẽ có những ngày cô đơn như thế , sẽ có những ngày như thế , C là cô gái lạc quan yêu cuộc đời này , dẫu có lúc cô đơn nhưng â biết C sẽ biết cách dỗ dành mình đi qua những ngày như thế."

Nhắn xong rồi mà lòng thì vẫn hoang hoải mông mênh.

Yên
02.17.25

21/2/17

Cho một chữ " thương " được viết sau cùng....

ĐN , ngày...tháng...năm...

Chẳng muốn viết những điều xa xôi nữa
Chuyện ngày xưa chỉ nên giữ trong lòng
Đôi khi thấy thương những kiếp người mê mải
Như tự thương mình sau cơn bão đi qua

Chẳng muốn viết về những điều xa xôi nữa
Chỉ muốn quên những điều đã qua rồi
Hư hao quá một vùng trời không nắng
Có câu chuyện nào trôi tuột vào hư vô!

Đôi khi nghĩ chỉ là thê thiết nhớ
Người đã xa là mãi nghìn trùng
Lòng vẫn thương như thuở ngày xưa ấy
Dẫu có khước từ vẫn một nỗi riêng mang

Rốt cuộc thì sau nhiều dâu bể trầm luân
Chữ thương cũng là chữ được viết sau cùng...

Yên
21.02.17

15/2/17

Mộng tưởng dệt thêu...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Rất lâu rồi cô không nhìn thấy giọt nước mắt nào của mình rơi nữa , và cũng không còn khái niệm đau buồn nữa. Chỉ vì ở một khoảng khắc nào đó bộ não của cô không cho phép cô vị kỉ với chính mình , như sau rất nhiều đổ vỡ , trái tim cần được yên nhiên. Như cái cách cô khước từ mọi sự đến và đi giữa cuộc đời, như sau tất cả sẽ là những ngày cô chọn cho mình một góc rồi thả mình trong đó. Lặng lẽ thôi nhưng nó khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm , và bằng lòng với cuộc sống hiện tại.

Và rồi khi cô ngồi góc quán quen, nhìn thấy giọt nước mắt của Mayya rơi trong buổi chiều xám xịt, quán lúc đó đang phát bản " A song from secret garden". Trái tim cô quặn thắt. Vẫn không có giọt nước mắt nào rơi , chỉ có những sợi rung cảm trong cô ra sức nhảy múa , nỗi đớn đau mặc nhau kêu gào thống thiết. Và rồi cô nhẹ nhàng đến cạnh Maya, với sự đồng cảm từ trong những điều nhỏ bé, Khẽ ôm Mayya và không quên ủi an. Mayya khóc rất nhiều , nước mắt như dòng suối không ngừng tuôn trào. Ánh mắt lấp lánh sự cô đơn vô tận , đôi khi cô thấy mình ở đó. Như Mayya bấy giờ.

Cuộc đời của cô luôn là những cuộc gặp gỡ và chia ly, sợi dây gắn kết giữa con người dường như quá mỏng manh đến mức khi Toshi rời đi , cô một mực phủ nhận với tình cảm của mình. Như một sự chối bỏ. Rằng Toshi chỉ là người lướt qua đời cô như những người đàn ông khác. Rằng Toshi có tất cả những yếu tố cần và đủ của một người đàn ông , người đàn ông ấm áp và dịu dàng nhất mà cô gặp, con người cô đơn quá lâu lại đâm ra nhạy cảm từ những điều bé nhỏ  , và anh vốn không thuộc về khoảng trời của cô. Thực ra đến thời khắc này cô vẫn cảm thấy cuộc đời mình thực sự may mắn. Nhớ lúc nhỏ ngoại từng nói " Nếu con biết trân trọng những mối quan hệ trong đời, thì cuộc đời con sẽ tràn đầy hạnh phúc với những mối nhân duyên bất ngờ". Là thế. Cô vốn chẳng bao giờ quên từng câu chữ ấy, và khi số phận lại mang những con người xa lạ đến bên cô như một lẽ hiển nhiên trong đời, bao gồm cả Mayya và Toshi.


Có những ngày thấy lòng mình hoang hoải, đêm về bó gối thu mình trong ngõ cụt. Đếm thời gian trôi qua kẽ ngày. Buồn là một tính từ vô tận, chúng khiến con người buông lơi xúc cảm , trở nên chai sạn trước những biến cố . Cho đến một ngày ngoảnh đầu thấy mình đã lớn lên từ lúc nào , mình đã bỏ quên thứ gì mà mình không nhớ. Chúng ta bị mắc kẹt giữa những quẩn quanh. Không lối thoát.

Biển mùa xa vẫn lấp lánh những điều đẹp đẽ. Trong trẻo như tuổi mười tám rạng ngời. Duy chỉ có cô vẫn mơ ước mơ đời mình.

Yên
15.02.17

8/2/17

Lời tự sự cuối cùng...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Cô thường ngồi ở góc quen nhìn chiều trôi dần qua ngõ. Cảm giác được là mình thật thích, dẫu có ở bất cứ nơi đâu, đi qua biết bao thành phố , gặp gỡ nhiều con người , Vũ vẫn thấy lòng mình hiu hắt một khoảng trời u tối.  Ở một khoảnh khắc nào đó , cô đã ước mình có thể sống khác đi. Khi đứng nhìn những ô cửa sổ ở căn hộ chung cư cũ kĩ trong thành phố , sự cô đơn ở đâu ùa đến. Bủa vây trái tim nhỏ bé , một giọt nước mắt vội rơi. Rồi tan đi trong khí trời se lạnh. Chi có cõi lòng Vũ vẫn trơ trọi và mênh mông như lòng biển.

Biển tháng Hai. Vẫn lấp lánh sắc màu hạnh phúc. Nắng vẫn vàng rực rỡ  , chim vẫn hót bài ca cuộc sống, gió vẫn phả vào mặt người đi đường khi màn đêm buông xuống. Vũ thích trầm mình trên những lối quen cũ , nghĩ về những tháng năm có Duy An. Điều hối hận nhất của cuộc đời cô khi ấy chính là việc chối bó tình cảm của một con người , chọn cách khóa chặt lòng mình để bất kì sự đổ vỡ nào cũng không thể chạm đến. Như cách cô tự bảo vệ mình trước những biến cố cuộc sống. Để rồi những năm tháng về sau của cuộc đời Duy An vĩnh viễn trở thành một nốt trầm trong vô vàn bản nhạc được ngân lên giữa một ngày đầy gió. Vũ hai mươi tư tuổi vẫn đáng thương hệt như năm mười hai tuổi. Vẫn đi về phía biển với một tâm hồn đầy vết xước. 
( Còn nữa)

Yên
08.02.17