29/4/15

D. A. R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Sông Hàn lại dậy sóng, ngoài đường chật kín người, người già, người trẻ, lớn , bé, đầy đủ những người, tiếng còi xe inh ỏi, người người nườm nượp , nô nức dắt díu nhau đi xem pháo hoa. Tất cả những thanh âm ấy như phủ kín con đường. Ầm dì. Dai dẳng. Va vào nhau. Rưng Rức...

Pháo hoa thì đẹp, con người ai cũng thích cái đẹp. Mà cái gì đẹp thường mau tàn, ví như hoa, như người, như những gì tinh khôi, trong trẻo và thuần khiết trên đời. Mình không có khái niệm đi xem pháo hoa, chỉ là muốn chạy ra đường cho thỏa nỗi cô đơn lẫn trống trải, hòa vào đám đông để thấy mình không một mình. Nhưng mình nhầm to, tác dụng thường ngược lại. Trên đời, chẳng có cái dại nào giống cái dại nào. Có lần nào khôn ra cho đời nhẹ nhàng hơn không?

Muốn viết truyện mới, nhưng đầu óc mấy ngày rồi cứ lửng lơ, chồng chéo những bất ổn, hoang mang. Ngày chìm dần trong từng hơi thở, có cảm tưởng như nắng tháng Tư sắp thiêu đốt mình về mặt thể xác, còn tâm hồn thì mưa bay đêm ngày. Có những con đường càng đi càng thấy xa, như thể đang trong thế cheo leo giữa vách núi, tiến không được, lùi cũng không xong. Chỉ còn cách chấp nhận.

Hồi còn học 12, lần đầu nghe và tiếp xúc với nhạc Trịnh, mình đã không dám nghe, vì sợ ca từ lẫn giai điệu, nó u uất quá, bi thương quá, đời quá, trong khi mình chỉ là đứa con gái mới lớn, chưa trải đời nhiều, cứ nghe hoài nghe mãi nhưng vẩn chưa đủ khả năng thẩm thấu. Mới đó mà đã 3 năm trôi qua, mình vẫn giữ thói quen nghe Trịnh mỗi khi buồn, cảm nhận đã có phần khác xưa,chỉ là đôi lúc vẫn bị ám ảnh bởi ca từ lẫn con chữ.

Đầu mình đau dai dẳng, bệnh cũ lại đi kèm. Uống thuốc cũng chẳng hết, về nhà chẳng muốn nói chuyện với ai. Chỉ muốn vùi mình vào góc phòng,mà không sợ ai phán xét hay nói này nọ. Mình chẳng muốn nói, chỉ muốn im lặng. Chỉ vậy thôi.

Mình là đứa rất tệ trong việc giao tiếp, chỉ giỏi gõ gõ , viết viết những dòng vu vơ như thế này, tha hồ thả hồn vào chữ, nhưng mình không muốn trở thành người bán chữ kiếm tiền. Nam Cao từng viết " Nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối, mình càng không muốn giống như anh Hộ trong tác phẩm Đời Thừa của ông, nên là văn chương luôn cần sự sống.

28/4/15

MT ( TT)...

Mười tám tuổi Kha rời làng xuống phố. Bỏ lại người cha u buồn và bàn tay bà già nua nhưng ấm áp thường cầm khăn bông lau khô đầu Kha trong những mùa xưa cũ. Bà già lắm rồi chỉ ngồi ở góc giường nhìn ra ngõ đã thấy đời mờ ảo như sương như khói. Tuổi già bất lực với mọi khoảng cách không gian và thời gian nên quê hương bỗng xa vời vợi. Bà người miển biển theo ông trôi dạt về miền Trung du thì dừng lại cắm đất làm nhà. Những đứa con lần lượt ra đời, mấy chục năm trời thoi đưa thấm thoắt. Đến lúc ngoảnh lại tìm một tiếng hò vọng từ ký ức tuổi thơ thì chân chậm mắt mờ, ngó lũy tre đầu làng mà tưởng như ngăn sông cách biệt. Suốt bao năm nay bà chỉ mong ngóng được một lần về thăm lại quê nhà. Nhưng luôn có cả trăm ngàn lý do ghìm chặt chân bà. Nào thì Kha còn quá nhỏ, ruộng đồng không ai chăm, nghe đâu bảo mới có vụ lật xe khách Bắc - Nam cả trăm người gặp nạn, mấy tháng nay trở trời cái lưng đau buốt, xương khớp giờ rời rạc như củ lạc khô chả biết gục xuống lúc nào nên đi sợ không đến, mà đến rồi lại sợ không về bên Kha được, Mà biết họ hàng còn sống hay không, mấy chục năm chả có tung tích gì về họ...Quê hương như món nợ chẳng ai thúc giục mà cứ đeo đẳng trong tâm hồn mỗi con người. Cái món nợ càng trả càng đầy, càng vay càng thiếu, tuyệt nhiên không thể nào sòng phẳng. Ấy vậy mà bà từng mong Kha sẽ ly khai với quê hương và những ký ức đau buồn. Bà ơi món nợ này nặng lắm, đâu phải muốn buông là buông được đâu bà...

Người bạn đầu tiên của Kha ở thành phố này là Du. Hôm Kha đi tìm nhà trọ gặp Du ngồi ăn mì tôm dưới giàn râu rồng, Du xừa xuýt xa vì tô mì tôm cay nóng vừa giơ tay chỉ giúp Kha hướng nhà bà chủ. Hôm mới chuyển đến, Du chỉ hàng chữ đỏ chói " Cẩn thận trộm cắp " được viết ngay ngắn ngoài cổng trọ. Kha cười, nghĩ mình thì có gì mà mất. Cái ý nghĩ ấy chưa kịp đặt bật ra thành lời thì Du đã co chân đạp xe vèo qua mặt Kha, khéo léo lách qua cổng trọ. Ấn tượng đầu tiên về Du là vai bạn gầy quá và lưng áo thì lấm tấm mốc đen. Thanh xuân của Du đượm mùi mì tôm và suốt ngày nai lưng ra học, đến tối thì đi trực. Những hôm rãnh rỗi hiếm hoi Du dẫn Kha nhảy lên xe buýt đến bệnh viện tâm thần từ mờ sớm. Tại đây luôn có một nhóm bạn trẻ chờ sẵn, tất cả góp tiền cùng đi chợ và nấu cháo phát cho bệnh nhân ngay tại viện. Một lần nhìn bệnh nhân tâm thần ôm đống giấy lộn tưởng đang ôm bọc tiền sung sướng cười hềnh hệch, Du bảo :

- Cậu nghĩ gì khi người có vấn đề tâm thần ngày càng nhiều? Kha chậc lưỡi

- Không phải sẽ tốt cho những bác dĩ chuyên khoa tâm thần như cậu sau khi ra trường sao?

- Tốt ư? Biết đâu trong số bệnh nhân ấy lại có tớ và cậu đấy. Càng nhiều người mắc bệnh càng cho thấy sự bất lực của xã hội. Khi phải vào bệnh viện đó là giải pháp cuối cùng.

Nhiều năm về sau mỗi khi nhốt mình trong phòng buồn chán và bế tắc., Kha hay nhớ về cuộc trò chuyện với Du hôm đó. Du là chàng trai suốt tám năm sống trung thành với mì tôm để dành tiền cho việc học. Sau sáu năm học xong đại học y, Du vừa đi làm vừa tiếp tục học định hướng chuyên khoa tâm thần, Kha ít gặp Du hơn vì cuộc sống cứ cuốn Kha đi xa quá. Công việc thay đổi liên tục, không có công việc nào thực sự phù hợp với Kha. Cứ tưởng cố gắng gù lưng đèn sách thi cho bằng được vào trường đại học mà mình mơ ước thì cả phẩn đời còn lại sẽ sống với đam mê. Nhưng thời buổi này mấy ai ra trường mà được làm đúng nghề mình học. Người học sư phạm thì về hội văn học nghệ thuật tỉnh làm còn người học văn hóa nghệ thuật lại đứng trên bục giảng dạy giáo dục công dân. Cũng có khi người học du lịch về làm thủ thư, còn người học khoa thư viện lại đi làm hướng dẫn viên du lịch. Tất cả là con xúc xắc trong trò chơi quyền hành và sức mạnh của tiền bạc. Du từng bảo :

- Làm nghề y như tớ sợ nhất là chữa không đúng bệnh. Cơn đau ở chỗ này lại gí dao mổ vào chỗ khác hoặc bệnh cần thuốc này lại kê đơn thuốc khác. Y như cái sự học và hành của chúng ta. Chỗ cần cải cách thì không cải cách. Chỗ không cần thì lại khẩn trương, tốn kém.

- Cậu nghĩ gì về những hạt giống bị gieo nhầm loại đất?

- Thì sẽ mọc lên những thân cây còi cọc, bệnh tật. Hoặc chúng không đơm hoa kết trái. Hoặc hoa trái sẽ không còn mang đúng hương vị giống loài. Mà cũng có thể nó sẽ chết dần mòn.

Kha cũng thấy mình bị gieo nhầm. Ba năm ra khỏi trường sư phạm với tấm bằng loại giỏi, vậy mà Kha không xin nổi một suất dạy hợp đồng nên đành phải làm nhiều công việc khác nhau. Ban đầu thì cùng các cử nhân sư phạm khác định bụng mở một chuỗi siêu thị nhỏ lẻ cung cấp thực phẩm đến từng ngõ ngách. Nói cho oai thế thôi, chứ cái quy mô của một chuỗi siêu thị chỉ dừng lại ở một quán nhỏ bán đủ thứ từ đồ khô đến đồ tươi sống, từ mấy thùng bánh mì, sạp rau xanh cho đến đồ hải sản... Hồ hởi vạch ra bao nhiêu kế hoạch chi tiết, ấy vậy mà tồn tại được vài tháng thì giải tán. Lỗ thì đã lỗ nhiều rồi, ế mấy thùng mì, vài mớ rau, ít đồ tươi sống thì gọi nhau tập trung nhậu giải đen. Còn cái xe máy cà tàng mua chợ đồ cũ đường Xuân Thủy dùng để đi lấy hàng , cái cân bàn và đủ bộ dao thớt thì không biết phải chia nhau làm sao nên đùa rằng đợi đứa nào cưới trước thì cho làm của hồi môn. Sau đó từng ấy đứa tách nhau ra kiếm việc mưu sinh.Kha xin vào làm biên tập trong một nhà sách tư nhân. Công việc áp lực, lương không đủ chi tiêu nhưng đó không phải là lý do Kha bỏ việc sau một năm vùi đầu vào chữ nghĩa. Bi kịch nằm ở chỗ Kha tự trọng quá. Kha thấy mình nhận lượng của người ta mà làm không đúng chuyên môn, hiệu quả công việc không cao. Vậy là tự nhiên Kha thấy mình không phải thằng tử tế, cộng thêm sự buồn chán của một người thất thế nên lầm lũi từ bỏ sự ổn định khắc nghiệt ấy. Kha xin làm chân ship hàng cho một siêu thị. Công việc rong ruổi nắng nôi cực nhọc nhưng tâm thanh thản, đơn giản vì cái nghề này không cần học qua trường lớp, ai làm cũng được miễn là cố gắng. Kha cầm đống tiền của người ta trả thấy không phải lăn tăn. Chỉ đêm về nghe mơ hồ tiếng trường lớp rỗn rã trong tim mới thấy lòng hoang hoải đến nhường nào. Kha nhớ một đám trẻ con nào đó trong mường tượng. Đó có thể là những đứa trẻ trong lớp Kha từng làm giáo sinh thực tập ở một tỉnh miền núi nghèo. Ngày 20.11 chúng cầm những bông hoa giấy tự vẽ tự gập nhăn nhúm đến bên bẽn lẽn tặng thầy. Chúng đến trường bằng chiếc quần nhăn như lò xo và gấu áo còn nguyên vết buồn khô khốc. Tiếng chúng cười giòn tan vỡ trong ký ức Kha những mảnh vụn ngọt ngào. Đôi lúc Kha bắt gặp hình ảnh mình của những ngày thơ bé. Ngồi thu lu trong xó lớp nghĩ về một chấm đen khắc khoải trên nên trời biến động. Có những tâm hồn non nớt cần được nâng đỡ. Có những nỗi đau cần được xoa dịu. Kha muốn đến bên chúng mà không làm sao đến được. Mỗi năm có quá nhiều giáo viên ra trường nên một suất dạy trên miền núi cũng được tính bằng số tiền không hề nhỏ. Mọi đam mê đều phải trả giá. Không phải cứ muốn trao yêu thương là chỉ việc sống và trao.

Kha nhận được tin bà mất trong một buổi sáng trời thành phố bỗng nhiên rất đẹp. Nắng vàng vỏ chanh chín, nắng thơm mùi hương chanh trên suốt dọc đường về. Bà đã ngủ một giấc dài không tỉnh dậy nữa, khép mi lại những ký ức đau buồn. Kha mong bà đừng mang chúng theo về thế giới bên kia. Sống cả một đời mới thấy nỗi đau càng lớn thì hình hài càng nhỏ lại. Bà nằm đó nhỏ bé như một đứa trẻ nhưng lại mang vác nỗi đau lớn hơn cả phần mộ của mình. Giờ thì thân xác bà nhẹ bẫng nên có thể bay về thăm lại cố hương. Quê Kha có tục chèo đò đưa người quá cố qua sông về miền cực lạc, nơi ấy có mẹ và biết bao người chìm trong biển lửa năm xưa. Tất cả đã ra đi chỉ để lại ngọn lửa cháy phừng phừng trong tân thức của Kha. Đã có lần Kha kể cho Du nghe những tiếng vọng từ tuổi thơ mình. Du nói đó là triệu chứng của một căn bệnh chứ nó không đơn thuần là ký ức. Kha cười chỉ nghĩ vì Du là bác sĩ nên nhìn đâu cũng thấy bệnh nhân. Kha không nhớ những đêm mộng du, tỉnh dậy đứng giữa sân xóm trọ ngửa cổ nhìn trời chờ đợi một cơn mưa. Cho đến khi Du dẫn vào phòng kéo chăn ngồi trông cho ngủ tiếp. Sáng dậy Kha kêu mỏi cổ, tuyệt nhiên không nhớ mình suýt chết lạnh vì ngấm sương đêm.

Bà mất, Kha ít trở về quê nhà hơn. Nói đúng hơn đó là sự chạy trốn, Kha sợ bắt gặp hình ảnh mình trong tương lai chính ở dáng bố ngồi bất động. Ở lại thành phố, trong nhiều năm chờ đợi thi công chức, Kha cũng đã kịp lấy bằng thạc sĩ loại giỏi. Năm nào cũng làm hồ sơ toát mồ hôi nhưng thi cứ thi, chỉ tiêu đặt ra cho đông vui chứ mọi chuyện đã đâu vào đấy. Nhiều buổi sáng chán chường tỉnh giấc Kha không muốn dậy mở cửa, không muốn làm bất cừ việc gì bởi lòng đã thôi tha thiết. Kha nghĩ không biết mình sống vì điều gì, kể mà chết luôn tại giây phút này cũng chẳng hề nuối tiếc. Lòng Kha như tán cây trụi lá đã chẳng thể che chở cho thân xác của mình. Kha nhớ về biển lửa, nhớ chân trời thiếu hụt những viền xanh, nhớ cánh đồng mùa hạn vết nứt như rễ cây tua tủa bám riết ăn sâu vào ngày tháng. Nhớ cả xấp tiền nhăn nheo bố cầm về sau mỗi đợt đi chặt gỗ thuê. Kha nhìn tuổi trẻ mình chẳng khác gì những thân cây bị đốn. Trải qua bao cằn cỗi, nhọc nhằn mới nuôi nổi đam mê xanh màu lá. Vậy mà những tán cây chưa kịp dâng hương cho đời bằng mùa hoa thơm, quả ngọt thì những nhát rìu đã mạnh tay giáng xuống.

Có lẽ Du đã nhìn thấy hậu quả của những sự tàn phá ấy trong những thân phận không tìm thấy lối thoát, những đam mê đi lạc. Những nỗi niềm đơn độc không một cõi đi về. Kha chỉ là một người trẻ lạc lối giữa trăm nghìn khuôn mặt đang dần gục xuống. Du chẳng còn biết làm gì khác ngoài đợi họ trong phòng khám. Để vực họ dậy . Nhưng không phải lúc nào người ta cũng tìm đến nơi Du. Hoặc là tìm đến quá muộn nên Du chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nhìn họ làm đau mình và làm đau người khác. Căn bệnh loạn thần đáng sợ như một thứ vi rút truyền nhiễm trong môi trường ô nhiễm. Còn Kha thì như chấm đen giữa nền trời biến động.

Sáng nay Du đến phòng khám khá sớm. Anh mở cửa sổ nhìn xuống đường chỉ thấy những thân cây đang héo rũ. Mấy ngày nay phòng khám tâm thần quá tải, dịp nghỉ hè là lúc thích hợp để cha mẹ đưa con em mình đến khám. Du về làm việc ở đây đã mấy năm nhưng vẫn không quen được cảm giác khi tiếp xúc với những cái đầu đang đầy dẫn những ý nghĩ tiêu cực. Sô bệnh nhân loạn thần ngày càng trẻ hóa và Du cứ tự hỏi cái gì? Là cái gì đã khiến tâm hồn chúng chết trước cả thể xác này? Để mỗi sáng đến viện Du đều thấy bước chân nặng nề hơn bởi nỗi lo sợ có thể một bệnh nhân nào đó sẽ không tái khám như đã hẹn. Và như thế có nghĩa Du bất lực nên đã không thể cứu vớt được một tâm hồn. Du mải nghĩ ngợi mà quên mất đã đến giờ làm việc. Cho đến khi có tiếng gõ cửa mới giật mình quay lại. Bệnh nhân đầu tiên đẩy cửa bước vào. Du thảng thốt ghìm một tiếng kêu trong cô họng Kha ơi!

27/4/15

MT ( Continue...)

Người già nhìn ruộng đồng nứt nẻ, sông ngòi cạn nước, tiếng gàu múc nước va vào đáy giếng cạn khô toàn đá sỏi đã đau đớn nhận ra một thứ đang cạn kiệt ngấm ngầm khi rừng đầu nguồn trơ trụi. Lòng đất dưới chân ta giận dữ hút cạn mạch nước ngầm. Bầu trời trên đầu ta giận dữ không đổ xuống một hạt mưa nào.Những chú chim mất tổ bỏ đi, thảng thốt bay trên nền trời khô hạn. Bà nói có lẽ dấu hiệu của cơn hỏa hoạn bắt đầu khi ấy. Chứ không phải từ mồi lửa của người đàn ông say rượu châm lên mái nhà lúc cãi nhau với vợ con chỉ vì không có mồi nhắm rượu. Lòng người khô khốc bên những mái lá khô, những cọng cỏ khô và cái nóng thiêu đốt của mùa hạn đã tiếp tay cho ngọn lửa. Để cướp đi nhiều người đàn bà, nhiều gã đàn ông. Hôm ấy chỉ có những người rời nhà đi làm thuê từ sáng sớm và đám trẻ con rong chơi trên đê mới thoát khỏi ngọn lửa. Bà đi đãi hến dưới con mương cạn thấy bỏng rát dưới chân vì sức nóng được truyền qua từng thớ đất khô khan. Bố Kha cũng thoát chết nhờ sáng sớm sang sông bán bò, say rượu ngủ quên không biết đường về. Bố nói lúc tỉnh dậy dụi mắt nhìn qua bên sông chỉ thấy một màu đỏ rực. Đám cháy lan đến chân đê thì tắt.Tro nguội, Kha đi giữa bụi tàn tro tìm mẹ thấy lòng mình không ai đốt cũng hóa tro bay. Mười mấy năm Kha lớn lên , bà vẫn cặm cụi quét tàn tro trong lòng người ở lại. Người ta lại thuê đàn ông đi trồng rừng .Những đứa trẻ bắt chước một bộ phim Nhật Bản tháng bảy năm nào cũng kết hình nộm cầu mưa. Mùa hạn qua thì là mùa mưa tới. Rừng trống, lũ tràn, làng Kha nằm dưới thung lũng trở thành đáy lũ, nước tràn xuống xối xae ngập cả lòng người. Thiên nhiên sòng phẳng với con người từng tí một. Học phí cho bài học ấy nhiều đứa trẻ như Kha phải đánh đổi bằng máu mủ của mình. Mười mấy năm trôi qua rừng vẫn chưa xanh lại màu xanh cũ. Trong cái màu xanh hiện tại như có chút đớn đau, mất mát hằn trên từng gân lá. Đời cây có vân gỗ, đời người có vân tay. Không phải ngẫu nhiên tạo hóa sinh ra vạn vật đều có mối giằng níu với nhau như thế.

25/4/15

MT...

Mùa này là mùa mưa bão. Ngày nhỏ , Kha thích nằm ngửa cổ lên trời tìm kiếm một chấm đen. Những chú chim báo bão hốt hoảng bay trên nền trời biến động. Cả vòm trời trong xanh vời vợi là thế mà chẳng mấy chốc mây trắng tuồn qua, mây đen kéo về, nhoang nhoáng những tia chớp giật như mọc rễ, kết chùm bám lấy nền trời. Kha nằm im đến khi những hạt mưa đầu tiên rơi xuống mặt đánh thức mọi giác quan. Rồi mưa kéo đến rất nhanh, rầm rập như bước chân trẻ nhỏ. Mỗi khi lấy khăn lau khô đầu cho Kha, bà đều cằn nhằn " Vui thú gì cái trò ngửa mặt chờ mưa mà lần nào con cũng đày đọa mình như vậy ". Trong cơn sốt hầm hập Kha vẫn mơ thấy những cánh chim mải miết xuyên qua tia chớp rồi mất hút, nhạt nhòa trong màn mưa trắng xóa. Những cánh chim đã không kịp trở về. Có vài lần trong cuộc đời Kha nhìn thấy xác một chú chim nằm chết sau cỡn bão trong tư thế cánh vẫn dang rộng để bay. Đàn kiến gọi nhau đến bâu đen xì, nhức nhối hai hốc mắt.

Không hiểu sao Kha luôn nhìn thấy mẹ trong hình ảnh những chấm đen nhỏ nhoi giữa nền trời biến động. Cái nền trời đang trong xanh vời vợi bỗng xám xịt ấy chẳng khác gì cảnh ngôi làng dọc triền sông bị cháy rụi trong ký ức Kha  mười mấy năm về trước. Chiều ấy có trăng non, nền trời soi mình xuống dòng sông cũng đủ thấy truân chuyên giống phận người. Từng ăm ắp hiền hòa chảy vắt qua làng một khúc quanh, khéo léo như thắt dải yếm đào quanh eo thiếu nữ mà giờ sông như bầu vú người đàn bà cạn sữa già nua. Bọn con nít tụi Kha chơi trò rồng rắn lên mây trên đê, chán chê rồi kéo nhau đi thả diều. Kha nhớ bầu trời xanh lắm, thỉnh thoảng đùn lên những đám mây bã bừa khổng lồ màu trắng xốp. Trời về chiều gió mát bọn con nít thấy bầu trời đẹp chứ người lớn thì không thích. Trời nhiều mây bã bừa báo hiệu hạn hán kéo dài dù đang là tháng sáu âm, đúng là mùa mưa lớn. Không có gì tệ hơn ruộng đồng khi không có lấy một giọt mưa nhỏ xuống. Người già rỉ tai nhau rằng hạn giữa mùa mưa đó là tai họa khôn lường. Dĩ nhiên là đói. Đói quay đói quắt, nhưng bao nhiêu ký ức đói nghèo đều bị trận hỏa hoạn đốt sạch rồi. Một đốm lửa nào đó được nhen lên, Kha thấy tiếng mẹ gào thét kêu gọi mọi người dập lửa. Nhưng ngọn lửa lan nhanh liếm gọn cả ngôi làng trong phút chốc, bóng mẹ và những người đàn bà khác chỉ còn là chấm đen nhỏ nhoi trong nền trời đỏ rực. Đứng trên triền đê hướng về biển lửa, Kha chết lặng không nhấc nổi chân. Những năm tháng về sau của cuộc đời mỗi khi nằm ngửa mặt chờ mưa Kha luôn nghĩ thực ra đã vắng bóng cơn mưa từ những cánh rừng bị phá.

Những người đàn ông trong làng Kha đều có chung một nghề là đi đốn gỗ thuê. Chẳng ai biết tường tận về công việc họ làm ngoài những nắm tiền nhăn nhúm họ mang về cho vợ con. Khi đàn bà ngồi vuốt phẳng phíu từng đồng tiền thì trẻ con thích mân mê bàn tay cầm cưa, cầm rìu đã chai cứng lại của những người cha vai u thịt bắp. Người họ hôi hám, quần áo toàn nhựa cây rừng bết lại khô cứng, râu lâu không cạo và tiếng ngáy thì như tiếng cưa xẻ gỗ. Họ về lần nào là thấy nhà cửa ồn ã hẳn, thay phiên tụ tập nhà nhau uống rượu rắn, ăn thịt chó, nói chuyện tục tĩu và thỉnh thoảng đọc thơ tự chế. Họ không tha thiết ruộng đồng bởi họ thích làm công việc nhận tiền công theo ngày, nhanh gọn mà lại ít rủi ro. Còn đồng áng đã có phụ nữ ở nhà lo, làm cả vụ vài tháng trời gặp cơn mưa đá hay bị đàn chuột kéo nhau đến phá một đêm cũng coi như thất bát. Họ gieo vào lòng những đứa trẻ ước mơ cầm rìu đốn gỗ. Lớn lên Kha mới hiểu có những người khi nhìn thấy một thân cây đổ xuống đã không cảm nhận được nỗi đau của một tán cây nằm sóng xoài trên đất chẳng thể che chở cho chính thân xác và gốc rễ của mình. Không hiểu được khoảng trống của một gốc cây ứa nhựa bị bỏ lại giữa trời đất mênh mông. Giống như Kha mất mẹ đã là mất đi bóng mát cuộc đời. Những người đàn ông đã dốn gục bao nhiêu bóng mát? Kha không rõ, chỉ thấy những con đường họ đi dần ngắn lại. Phá hết rừng xa rồi đến rừng gần. Nơi nào đàn ông trong làng đi qua nơi ấy chỉ còn là khoảng trống. Kha thấy chân trời mỗi ngày mỗi rộng vì cái viền xanh của rừng bao quanh tầm mắt đã không còn nữa. Người già than ngột ngạt. Phụ nữ thở dài lo hạn hán. Đànông kêu cạn kiệt. Kha cũng thấy cạn kiệt, nhưng là vì trẻ con nên chỉ thấy trong mắt mình cạn kiệt màu xanh chứ không phải là nỗi  lo cạn kiệt từng xấp tiền nhàu nhĩ.

( To be continued...)

23/4/15

D.A.R

ĐN,ngày...tháng...năm...

1. Đi xem Fast and Furious 7 một ngày mưa lòng bỗng đan xen nhiều cảm xúc kì lạ.Cũng 3 năm rồi, mình mới đi với N, lần này về nó dường như khác xưa nhiều, cũng phải thôi môi trường sống thay đổi con người cũng phải đổi thay, người ta phải thay đổi để thích ứng với hoàn cảnh hiện có, dù là môi trường nào đi nữa thì cũng phải thay đổi, không nhiều thì ít, chung quy đều là thay đổi.Nước Úc xa xôi là thế , rộng lớn là thế vậy mà con người vẫn bay một vòng lớn để về với nguộn cội mình vốn sinh ra. Nó về đúng ngày giỗ nội, ngẫm lại thời gian trôi qua thật mau, mới đó thôi đã hơn một năm kể từ ngày nội mất, thời gian luôn là thước đo vô hình cho sự đổi thay. Mình đã tự hỏi bản thân thế này: "Làm sao để quay về những ngày tháng ấu thơ tươi đẹp đó? Làm sao để tìm lại những hình ảnh tươi đẹp trước đây? Khi mà nụ cười đứa nào đứa nấy trong veo, cái thời mà mọi cung bậc cảm xúc đều bày tỏ với nhau không ngần ngại, cái thời mỗi khi tan học lại đạp xe loanh quanh cho hết từng con đường, hàng cây, ghế đá, mọi quán ăn vỉa hè nóng hổi những người. Cái thời mọi thứ đều nhẹ tênh như mây, buổi sáng thức dậy đều thấy ngày xanh đầy nắng, lòng cũng phơi phới những tin yêu. Monkey thất vọng và hụt hẫng về N, cũng chẳng ngạc nhiên gì khi khoảng cách bắt đầu xuất hiện giữa 2 đứa, bởi mọi thứ đã khác đi, chỉ có mình và nó là không thay đổi, con người có nên là cột mốc cho mọi thay đổi hoặc thời gian mới là thước đo chính xác nhất. Mình bắt đầu lơ mơ về những kiểu suy luận ngớ ngẩn thế này, tốt nhất không nên tự huyễn mình nữa.

2. Có người đã giữ lời hứa với một người, thi vào trường đại học mà cô gái thích, vậy là chàng trai đã thi, và đậu. Có người từng đi đến một nơi xa thành phố để tìm món đồ mà cô gái thích, chỉ để khiến cô gái vui. Có người đã dành công sức cả tháng trời làm nên một ngôi nhà bằng gỗ kì công và đẹp mắt tặng cô gái vào lần sinh nhật thứ mười tám trong đời. Có người vẫn luôn học cách thay đổi những thói hư, tật xấu mà cô gái không thích, học cách nói năng, cư xử và quan tâm đến người khác.

p/s: Rất muốn nói lời xin lỗi đến một người, nhưng mãi chẳng thể nói ra.

22/4/15

Vụn...

Hôm nay, em đọc thư tình gửi một người, thư của Trịnh Công Sơn gửi Ánh
“Thư cũng buồn nhưng nỗi buồn đó đã như trầm tĩnh hơn.”
Em cũng muốn viết cho anh một bức thư, không gì cả chỉ để nói hôm nay em thế nào, những cơn gió tia nắng đã phai màu như thế nào khi mắt em ướt như vậy.
Thỉnh thoảng những suy nghĩ hoang đường lại trỗi dậy trong em, em không cố xua tan chúng, đơn giản em dung túng chúng và em ngập chìm trong những ảo tưởng  do em tạo nên. Làm sao anh biết được.
Đôi khi em muốn hiện diện trong cuộc sống trầm tĩnh của anh, nhưng lại sợ lạc nhịp sợ mờ nhạt trong những điều em không thể nắm bắt. Anh sẽ không bao giờ biết.

21/4/15

D.A.R lần thứ n trong đời...

ĐN,ngày...tháng...năm...

Cứ mỗi lần khóc đêm, thì ngày hôm sau trời lại đổ mưa, trời thiệt biết xót thương lòng người, ừ thì mưa cứ to lên đi, mình thích mưa lắm, rồi sẽ lại lao đi trong mưa như ngày xưa đã từng. Sau những ngày nắng như thiêu đốt lòng người, thì mưa về như gột rứa tưới mát đi cái oi nồng ấy. Mà với mình cho dù là mưa hay nắng, đông hay hạ thì lòng mình chỉ có mỗi mùa mưa. Mưa hoài, ủ rũ ghê lắm, P à. Em nhớ anh, những lúc như thế chỉ biết ôm mặt khóc, rồi rấm rức một mình, trên đời đau khổ nhất vẫn là sống trong một mối quan hệ, rõ ràng cả hai đều yêu thương nhau, nhưng không thể đến được với nhau, chỉ còn lại sự nuối tiếc và buồn thương. P, trong suốt 21 năm qua, dù buồn đến mấy, đau đớn hay tổn thương đến mấy em đều có thể chịu đựng được, nhưng nỗi nhớ anh cứ âm ỉ trong chính trái tim em, xoay bên nào cũng thấy nứt toác, rồi em lại co ro trong nỗi nhớ sâu thẳm một mình. Nếu như chưa từng gặp anh, cuộc đời em mãi mãi giống như một xác cây cằn cỗi giữa bão cát sa mạc, mỗi năm lại phủ đầy bụi thời gian và trở thành một cây bụi trắng xóa. Anh đã là cơn mưa trong lành cuốn đi những vết thời gian đau đớn trong em. Anh khiến em tin rằng, em xứng đáng được hạnh phúc! Nhưng P à, em biết rằng anh thuộc về khoảng trời khác, con đường khác xa nơi em. ở đó dĩ nhiên sẽ chẳng có sự hiện hữu của em. Ở đó anh hoàn toàn là-một-anh-rất-khác. Em thật không dám nghĩ đến những điều xót xa đó, nhưng em không phải là người giỏi trong việc điều khiển suy nghĩ của bản thân, vì vậy mà suốt nhiều năm trôi qua, em vẫn không thôi ngừng ám ảnh về những điều ba nói, rằng em là đồ bỏ đi, em thật tệ, thật ngốc. 

P, cứ mỗi lần thấy mệt mỏi, hoang mang hoặc bế tắc,lại muốn anh ở cạnh bên, nắm tay em và ôm em vào lòng, chỉ cần như vậy là đủ. Nhưng P à, điều đó chỉ là mơ ước viển vông của bản thân em thôi, em lại tự đang huyễn mình trong vô thức. 

P,em sẽ viết những dòng cho anh, nhẹ nhàng như thế này. Ôm anh!

21.4.15

.............

Đã có người từng hỏi Yên: “Điều gì khiến chị khó quên nhất ở một người lạ?” Yên đã ngẫm nghĩ rất lâu. Có lẽ đó là cách một cô gái nhìn người đàn ông mình yêu. Khoảng khắc ấy, sự chân thành, ngưỡng mộ, bao dung toát ra đầy tự nhiên và dịu dàng đến rung động.
Tình yêu, chưa bao giờ là câu chuyện có hồi kết của bất kì cô gái nào. Bởi ở một vài giai đoạn bỡ ngỡ, chúng ta thường hay mắc kẹt với mớ bòng bong xúc cảm của chính mình. Chúng ta ước ao được lắng nghe, thấu hiểu. Chúng ta không nhất định phải nhận lại một lời khuyên nhưng khát khao đôi khi đến buồn bã một cái nắm tay nhè nhẹ. Rằng hôm nay mình biết bạn mệt rồi, hãy cứ ngồi xuống đây thôi là đủ! Rằng bọn mình có thể im lặng, có thể hát, có thể mắng mỏ, có thể khóc, có thể cười. Bạn sẽ thấy hôm nay rồi cũng sẽ thành kỉ niệm mà thôi… Có gì đâu đúng không?.

20/4/15

.........

Hôm nay là một ngày thật dài, thật buồn, thật mệt mỏi.

Em nhớ một người, không thuộc về khoảng trời của em.


15/4/15

Story about.....

Ngày ấy những lời đồn đại về việc bắt cóc trẻ con lan rộng rắp làng. Bố mẹ thường nhốt kín tôi trong nhà để đi làm từ ngày này qua ngày khác. Bạn của tôi là bóng tối có hắt vài tia nắng xiên ngang qua khe cửa, mà nhờ đó tôi thấy được những hạt bụi nhỏ đang chiếm lĩnh cả căn phòng. Những hạt bụi ồ ạt như muốn nuốt chửng tôi. Chúng lấp đầy phế quản tôi. Chặn đứng nguồn ô xi đến cơ thể tôi. Mỗi giây phút tôi thấy mình như nhỏ bé hơn còn nỗi sợ thì lây lan bằng tốc độ của ánh sáng. Tôi thấy tôi đang thoi thóp. Chết dần chết mòn. Ngực như muốn bung tức. Vỡ vụn ra từng mảnh. Tôi hoảng sợ đến mức không muốn kéo dài nỗi ám ảnh ấy nữa. Trong đầu tôi luôn là câu hỏi “làm sao để thoát ra khỏi nỗi sợ hãi này?”. Chỉ còn cách tìm một cảm giác khác mạnh hơn, nó tất yếu sẽ tự nhấn chìm tất cả những cảm giác xung quanh khác. Tôi đập đầu vào tường đến bật máu. Tôi dùng dao cứa vào cổ tay. Máu rỉ ra từng giọt. Mộc từng hỏi tôi mỗi lần làm thế có đau đớn lắm không? Nói ra thì Mộc không tin, nhưng quả thực tôi chẳng hề thấy đau đớn. Những vết cứa mát lạnh, giống như một viên kẹo bạc hà ngậm trong cơn khô rát họng. Tôi cứa rất nhiều vết thương lên cơ thể mình như thế. Nham nhở như một thân cây khoác lên mình nhiều vết khắc hằn học của thời gian.
 Một ngày, tình cờ mẹ phát hiện ra những vết cứa đó và hoảng loạn ôm ấp lấy tôi. Nhưng mẹ không biết rằng, những cái ôm của bà như chiếc vòng kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không. Những cái ôm như thắt tim gan tôi chặt. Đau đớn đến ứa máu. Tôi luôn tự hỏi rằng tại sao người lớn cứ bỏ mặc những đứa trẻ xa khỏi tầm mắt họ. Kệ xác nó gào khóc trong nỗi sợ hãi của chính mình. Chỉ đến khi nào đứa trẻ ấy vấp ngã, máu chảy lênh láng họ mới vồ vập, nựng nịu, vỗ về. Để làm gì khi mà rút cuộc mẹ cũng chỉ hiểu rằng những vết cứa trên tay tôi đơn giản là những vết cứa. Mẹ biết nó rất đau. Nhưng mẹ không hiểu sâu xa rằng tại sao con mẹ lại tự làm đau mình. Mẹ không nhìn thấy được những vết khứa trong tim tôi. Trong những suy nghĩ non nớt và cùng cực của tôi.
Tôi bắt đầu viết và vẽ. Tôi viết về nỗi cô đơn của mình với ngôn ngữ và sức tưởng tượng của một đứa trẻ nhiều bấn loạn. Tôi vẽ nghệch ngoạc về thế giới của tôi bằng gam màu buồn: Hoa có lệ, cây nhắm mắt, con ốc sên biết bay, đôi chân tôi biến mất… Mẹ gần như phát điên lên khi nhìn thấy tôi vẽ một người đàn bà xinh đẹp nhưng chỉ có một bên mắt và đôi môi thì biến dạng. Mẹ hỏi tôi vẽ ai? Tôi thản nhiên trả lời “vẽ mẹ”. Tôi đã nắn nón, tỉ mỉ đến từng bông hoa nhỏ trên chiếc áo mẹ mặc. Tôi chăm chút và yêu thương những ngón tay thon. Tôi vuốt ve, vẽ như hít hà mái tóc mượt đen của mẹ. Tại sao mẹ chỉ có một mắt ư? Vì mẹ đang nháy mắt với tôi nên một mắt kia đã nhắm lại mà. Còn đôi môi mẹ thực ra có hình một loài hoa trong thế giới tưởng tượng của tôi, nhưng có lẽ mẹ đã không nhận ra điều đó. Đó là bức tranh đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Kể cả sau này có ngồi vẽ tranh cho cả chục người tình thì cũng chẳng có bức tranh nào được tôi vẽ bằng sự yêu thương nhiều đến thế. Nhưng mẹ đã làm gì chứ? Mẹ đã hành động thái quá như một bà thầy bói lên đồng. Có lẽ công việc quá mệt nhọc nên mẹ cần một cái cớ để giải tỏa. Hoặc có thể mẹ nghĩ tôi là một đứa trẻ bị bệnh. Mẹ vò nát bức tranh, tức giận vứt nó vào bếp lửa. Tôi chỉ còn nhìn thấy màu sắc của bức tranh tạo thành những đốm lửa xanh đỏ đang bừng cháy. Ngọn lửa hả hê như cười nhạo tôi, nó thốc tháo luồn lách thiêu đốt trái tim tôi. Tôi cứ ước mãi, giá như mẹ đánh tôi đau mấy cũng được chứ mẹ đừng vò nát trái tim tôi như thế.
Mẹ bắt đầu cấm đoán tôi vẽ. Giấy trắng, bút chì và sáp màu không còn tồn tại trong thế giới của tôi. Mẹ sợ tôi vẽ ra những thứ thui chột nhưng bà lại không biết rằng tuổi thơ tôi đã bị thui chột từ lâu. Không có giấy và sáp màu, tôi bắt đầu vẽ bằng tâm tưởng. Những con vật cụt chân xếp hàng chơi trò chơi. Cây không rễ. Rừng không chạm đất. Chỉ có những đám mây màu đen. Mắt lũ mèo màu đỏ. Con người đi bằng đầu. Loài chim phát ra tiếng hót từ lông. Đám trẻ con gọi màu vàng là màu xanh. Gọi màu xanh là màu tím. Bao nhiêu con sông đều chảy ngược lên trời. Những ngón tay ban đêm hóa thành móng quỷ… Tôi thích thú với thế giới của mình. Ở đó không có sự bó buộc. Mọi quy luật bị đảo lộn, nhưng tôi khoái trí nghĩ rằng đó mới thực sự là quy luật vốn có. Tôi cũng không còn muốn viết nữa. Tôi gán cho mỗi sự vật trong thế giới tưởng tượng đó một thứ ngôn ngữ. Chúng giao tiếp với nhau nghe như một bản nhạc giao hưởng. Ở đó mọi sự vật giao tiếp với nhau bằng hình thể và âm nhạc. Và quan trọng hơn ở đó không có sự xuất hiện của mẹ. Không có thứ gì để mẹ vò nát. Không có ngọn lửa phừng phừng cháy. Tôi giống như người nhạc trưởng đang chỉ đạo cả giàn nhạc của mình trong thế giới này cho đến khi tiếng mở khóa cửa vang lên. Cha mẹ tôi trở về nhà sau một ngày làm việc. Những tháng hè dài dằng dặc trôi đi như thế…

Cho anh 2......

Có nhiều lời muốn nói cùng anh
Về những ngày trời hanh hao đầy gió
Ngoài trời kia mây vẫn trôi lặng lẽ
Chỉ có lòng người là mãi mưa bay

Chúng ta mãi thuộc về những khoảng trời xa lắc lơ
Người này nhìn người kia trong âm thầm lặng lẽ
Ánh nhìn thân quen, cái ôm ấm áp
Cả đời này nào có dễ quên?

Tháng Tư dài mắt xanh khẽ gọi tên
Rằng em biết tình yêu là tận cùng nghiệt ngã
Vẫn nghĩ về mỗi phút giây từng thở
Anh có như em không?

Chuyện tình mình nhiều lắm những xót xa
Vẫn biết cuộc đời là những lần chia ly rồi hội ngộ
Vòng tròn lặng câm, vòng đời lặng câm
Có hạnh phúc nào lẩn khuất những bão giông?

Chúng ta đi những con đường xa lắc lơ
Rồi mỗi người lại thuộc về khoảng trời xa lơ khác
Đã có lúc em thấy mình bất lực lắm
Ôm một con người mà vẫn thấy xa xôi!

Có những ngày em trở về với em
Bên quán xưa, bản tình ca xưa cũ
Phố vẫn thế, ồn ào và lặng lẽ
Em tự hỏi lòng liệu anh có nhớ kỉ niệm giữa chúng ta?

p/s: Cho anh.Cho tháng tư.Cho chuyện tình mình lắm những xót xa!
       Anh mãi mãi là một giấc mơ, mà em phải tỉnh P ạ...

An Yên
15.4.15


13/4/15

No untilted....

ĐN,ngày...tháng...năm...

Sáng.Đà Thành mưa.Bầu trời là những mảng màu u tối,xám xịt. Đi hoài, đi hoài nhưng vẫn lơ lửng. Nhận được thư chị gửi trong một sáng như thế này, lòng lại đâm ra nhàu nhĩ.Cảm xúc vỡ vụn.

Mình không dám mở, chỉ vì sợ con chữ của chị. Nó thật sự giàu sức ám ảnh. Cứ mỗi lần đọc là lại xót đến tận cùng. Nó chạm đến những gì thẳm sâu nhất lòng người.

Đến con chữ mình cũng nhạy cảm như vậy thì phải làm sao?

P, em nhớ anh nhiều.Nhưng chỉ có thể ngồi những dòng như thế này, đến một con người em cũng không ôm nổi thì phải làm sao?

P,em buồn,buồn lắm!

13.4.15

10/4/15

D.A.R

ĐN,ngày...tháng...năm...

Về đến nhà, chỉ mong gột rửa hết bụi bặm ngoài đường,trở về với bản ngã chính mình.Như nhiên.Thuần khiết.Trời hôm nay đột nhiên trở gió,gió cứ luồn vào lòng đứa con gái bé nhỏ từng đợt,từng đợt.Hiu hắt.Bầu trời là khoảng không tăm tối,và hoàn toàn đơn độc.Ngày rõ dài,dù đã làm nhiều việc vẫn chẳng khỏa lấp đi hố sâu trống trải,người ta đâm ra trơ lì với bản thân.Nhìn lên những cột đèn đan chồng trên phố,có thấy gì,ngoài những ánh đèn sáng trưng,ta tự hỏi những cột đèn trên cao kia ngày ngày làm việc thắp sáng,liệu chúng có thấy cô độc không?

Về nhà,chỉ muốn một mình chui vào góc nào đó,tự do đắm mình vào sự lặng yên của đêm tối, bật Trịnh lên nghe.Rồi lại loay hoay với vô vàn những suy nghĩ trong đầu, tránh xa những ồn ào,náo nhiệt ngoài kia.Đời người cần lắm những khoảng lặng như vậy.

Có những ngày mà đến mình cũng không thấy mình nữa,đến cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp và nặng nề.Vậy là trôi đi!
Tháng tư về,HN đến mùa loa kèn nở rộ,lại nhớ đến chị.Ngày xưa từng làm thơ về loài hoa loa kèn ấy,nhắc nhớ về một tháng tư xưa nhiều hoài niệm.

Giá như mình còn cảm giác căm ghét hay thất vọng về những con người từng làm tổn thương mình,vì như thế sẽ dễ chịu hơn việc mình nhìn họ những không thấy họ,trong lòng trống hoắc,mông mênh.Người ta nói gì mình cũng im lặng,lòng cũng chẳng còn chờ mong bất cứ điều gì.

Buồn cười hơn là có người nói với mình rằng mình hoàn toàn không quan tâm đến nỗi đau của nhân loại sao.Mình cười trừ.Bạn không thấy bạn buồn cười lắm à,bạn không phải là tôi,tại sao bạn có quyền phán xét tôi là người như thế nào,hoàn cảnh,môi trường sống của bạn khác tôi,bạn làm sao hiểu được những thứ tôi từng trải qua mà dám nói tôi thế này thế kia.Hơn nữa,bạn chưa bao giờ quan tâm đến cảm giác của người khác,thì bạn có quyền gì phán xét tôi,bạn dựa vào đâu cơ chứ?Bạn có bao giờ lắng nghe tôi chưa?Bạn có bao giờ thôi chỉ trích người khác hay chưa?Bạn có bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi khi phát ngôn ra những lời đó hay chưa?Bạn chưa bao giờ đi đến vực sâu làm sao biết lựa chọn im lặng là cách tôi có thể làm trong suốt những năm tháng qua.Làm sao bạn biết tôi không đau,không xót,không quan tâm đến người khác.Cứ cho là mình tốt đi,những kẻ như bạn đáng thương lắm.Có ai đó đã nói rằng : "Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực,mà là nơi không có tình thương".Bạn đáng thương lắm bạn ạ.Mình thực sự rất buồn cười cho bạn.

p.s: Một ngày cảm xúc đi hoang.

10.4.15

8/4/15

Lửng lơ...

ĐN,ngày..tháng...năm...

Sao con người ta có thể trơ tráo và giả tạo như vậy?Mình thực sự kinh tởm và ghê sợ.Mình rất mệt,mình muốn bỏ đi, muốn rời khỏi thành phố này, rời bỏ những con người này.Họ- thực sự rất đáng sợ.

Chị, em mệt lắm, em muốn một lần khóc rấm rức như một đứa trẻ, mặc kệ người ta có dèm pha, khinh bỉ thế nào, em muốn một lần là mình, quay về những tháng năm thời ấu thơ, chỉ để tự do sống cuộc đời mình ,tự do nói cười .Có cách nào quay lại tháng ngày đó không? Em rất muốn biết. Chị ơi,suốt mấy chục năm trôi qua,em vẫn đi đi về về trên con phố nhỏ, đến con đường bây giờ cũng thành dốc,chênh vênh.Em cứ đi mãi,đi mãi,bàn chân em đôi lúc rã rời, chỉ muốn dừng lại,rồi em nhìn lại phía sau,tuyệt nhiên em chẳng thấy ai.Chỉ có màn đêm làm bạn và cô đơn nhấn chìm.Chị đã có những ngày như thế phải không?

Chị,em không còn khái niệm về tình yêu thương nữa,bởi bất cứ ai đến trong đời này, đến một ngày nào đó cũng sẽ rời bỏ em mà đi, ngay đến cả cái gọi là tình thân giữa những con người với nhau,cũng bắt đầu trở nên đáng sợ.Em đã có lúc cảm tưởng như mình đang rơi xuống vực thẳm chơi vơi,ở đó không có ai,em cứ rơi mãi,rơi mãi,em ra sức gào thét,nhưng đã không còn ai có thể nghe thấy tiếng em nữa.Con người ta ai cũng ích kỉ chị ạ,em cứ nghĩ khi chúng ta cho đi ,chúng ta sẽ nhận về niềm vui và hạnh phúc, em đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng ai cũng như vậy,nhưng em sai rồi, không phải lúc nào cho đi cũng được nhận lại.Không phải lúc nào sau cơn mưa cũng là những ngày nắng, đâu phải lúc nào sau những nỗi buồn là những niềm vui,có ai biết chắc chúng ta sẽ như thế nào vào ngày mai? Phải,em biết điều đó chứ,chỉ là em cứ loay hoay với tình cảm của riêng mình và không ngừng nghĩ về nó.Thật tệ khi cứ phải sống với mớ cảm xúc trong lòng và tự huyễn hoặc bản thân trong từng ý nghĩ,đôi lúc em thấy mình như đang tan ra giữa cuộc đời này.Chúng ta phải đi bao xa,khi vĩnh viễn là hai từ được sinh ra trong nỗi cô đơn,thế giới bảy tỉ người,ai cũng hối hả,gấp gáp với mối bận tâm riêng,ai cũng có đời sống của mình,không ai chịu lắng nghe ai,người ta đôi lúc quên mất cách lắng nghe,cách nói chuyện,cách thở,cách chia sẻ nỗi đau,niềm buồn,rồi người ta ai cũng co ro trong thế giới của riêng mình.Chị,em sắp ngạt thở dưới thành phố của riêng mình,em càng cố vùng vẫy,em càng mắc kẹt trong thế giới ấy.Nguyễn Phong Việt từng viết "Khi lòng thôi chờ mong bất cứ điều gì, thì hãy chạy đi ".Và em cứ chạy,chạy hoài,rồi chạy mãi,dù là ngày mưa hay ngày nắng,xuân hạ hay đông,thì trong lòng em vẫn như cánh thiên di mải miết nơi cuối chân trời.

Em hỏi chị rằng chị có còn oán hận những người từng làm tổn thương chị không?Chị trả lời là không,lúc đó lòng em bỗng nhẹ bẫng như mây, nhưng vế sau chị nói làm em xót lắm,chị bảo chị cảm thấy sợ mình,vì thà là oán hận vẫn tốt hơn việc trong lòng chúng ta không còn chờ mong điều gì nữa.Rồi em hỏi tiếp vậy chị có còn thấy đau nữa không,có còn nhớ K không?Chị bảo còn,nó như nỗi ám ảnh,vẫn rất đau khi nghĩ về người ấy.K vẫn trở về trong giấc mơ của chị,có những ngày chị nghĩ làm sao mình có thể sống thiếu K,làm sao có thể,nhưng thực tế là K đã bỏ đi năm năm rồi,chị mặc dù đã nhận lời thương kẻ khác, đôi khi sự dằn vặt trong người kia cũng không kém gì chị, nhưng chị vẫn không biết làm thế nào để quên K, K vẫn ở trong hồi ức chị.Mãi mãi. Nhưng chị không mong những cô gái quanh mình sẽ giống chị, một đoạn tình cảm dở dang, để lại nỗi đau và những vết sẹo, mà cả cuộc đời này không được qua được Yên à!

Chị hỏi em "Nỗi ám ảnh của Yên là ai"?
Em đã yên lặng.Đó là câu đầu tiên chị hỏi Yên.
Là P-người đàn ông của thì hiện tại và quá khứ.
Em thấy mình can đảm lắm.Chỉ là với trái tim mình,chúng ta vẫn loay hoay
Tình yêu luôn nhiều day dứt như thế!

Và chị hi vọng, một ngày nào đó chúng ta sẽ khác, mọi chuyện cứ để thời gian đi, ở thời điểm thích hợp, chúng ta gặp một người thích hợp, mọi thứ sẽ cứ thế qua đi.Chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu.Ừ thì thôi đành vậy.

p/s: Hôm nay là một ngày thật dài chị ạ.Yên đã đếm bước chân mình không biết bao nhiêu lần khi đứng trên bậc thang nơi cuối phòng,và nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi.

8.4.15



7/4/15

Có những ngày...

Có những ngày chỉ muốn mình mất đi mọi cảm giác
những ngày im tiếng
trong chăn buồn...

Có những ngày mình tin thế giới này chỉ có mỗi mùa đông và mưa tuôn
mình như cành trơ trụi lá
lạnh cái lạnh của cô đơn không thể mặc cả
vẫn cứ phải đi dù biết rằng con đường còn xa quá
mà mình thì không thể gục ngã
trước khi một người tìm ra...

Có những ngày mình chỉ biết đứng tựa vào một ngày nào đó vừa đi qua
mỉm cười như thể mình đã quá chừng may mắn
ôm vào lòng những tối tăm dù ngoài kia ngập tràn ánh nắng
mình biết mình đang sống một cuộc đời khác
ngoài cuộc đời vẫn tin...

Có những ngày mình chỉ muốn cầu xin đừng lẻ loi
vì bắt gặp một con người thấu hiểu
như một đứa trẻ con biết rằng mình sẽ luôn túng thiếu
những chở che mà bản thân chưa bao giờ có thể lo liệu
trong phần đời hoang mang...

Có những ngày
mình chỉ muốn
trên bàn tay có được hơi ấm nào đó thật rõ ràng...

NPV

7.4.15

4/4/15

Chúng ta rồi sẽ thành cũ kĩ trong nhau!

Vào một ngày ta thôi đi bên nhau
Con đường xưa giờ chia hai lối rẽ
Góc phố quen nơi ta từng hò hẹn
Hóa rêu phong phủ kín một vùng trời

Ta thương người đi qua lắm bể dâu
Đến cuối cùng rẽ một đường lớn rồi bước tiếp
Người có mệt không ta muốn biết
Có xót xa nào đáng xa xót hơn không?

Có bầu trời buồn đổ ngập đôi mắt xanh
Rằng ta cũng hiểu tình yêu bằng nghiệt ngã
Tháng năm qua đi,tháng năm vội vã
Chúng ta rồi sẽ trở thành người cũ trong nhau!

p.s: Tháng tư-phố lạc mùa,lạc cả cơn đau!

4.4.15


2/4/15

Cho anh...

Ai sẽ ôm anh chiều nay
sẽ bên cạnh anh những ngày đầy mây và trời nổi gió?
Em tiếc rằng mình đã không ở đó
trò chuyện cùng anh câu chuyện lúc cuối ngày ...

Nhưng hãy tin rằng em vẫn ở đây
vẫn chờ đợi cho một ngày gặp lại.

Em cũng sắp quen với sự tự dỗ mình
là buồn là vui
là cười là khóc
là những ngày rã rời khó nhọc
chỉ biết úp mặt vào tay hứng lại những vụng về
Cuộc đời vẫn dài rộng thế kia
nên ai cũng cần cho mình một người che chở
một cái tên để nằm vạ trong một vùng thương nhớ
xua đuổi thế nào cũng chẳng đi đâu
Cuộc đời vẫn mặn và sâu
vẫn có những ngày nhìn đâu đâu cũng thấy vị cà phê đen và đắng
có xót xa nào lặng im hơn không?
Vẫn có những ngày nắng cháy mà cứ tưởng giữa đông
Chỉ thấy lòng mình mênh mông gió thốc
gió tràn vào đêm em không còn biết khóc
mà thấy trong gương cô độc ướt mi mình
Ai cũng có một cuộc đời
để buồn,
để vui,
để cười,
để khóc,
để những lúc cô đơn, khó nhọc
thèm một cuộc đời khác đến hỏi thăm...

D.A.R

ĐN,ngày...tháng...năm...

Mỗi lần đi chùa,hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là cụ già mù bán hương ngồi ngay trước cổng, cụ vẫn ngồi đấy dù trời nắng hay mưa,là ban ngày hay buổi tối, người đi ra, kẻ đi vào. Cụ già vẫn cần mẫn ngày đêm cóp nhặt từng đồng vào số tiền bán hương ít ỏi. Người đi viếng hương có người giàu lòng thương người thì liền mua ủng hộ, người chi li , tính toán thì phớt lờ.Có người vô lương tâm hơn là mua hương nhưng không bỏ tiền, họ lợi dụng sự khuyết tật về đôi mắt để làm chuyện trái lương tâm.Họ nghĩ rằng không ai biết việc xấu đó, nếu vậy thì họ đã nhầm. Mọi việc trên đời chúng ta làm đều có trời, đất chứng kiến.Những linh hồn nơi trần gian chứng kiến.Bởi vậy mới có luật nhân- quả, gieo nhân nào gặp quả nấy.Ở đời tốt nhất cứ nên sống đúng,sống tốt cho tâm mình thanh thản.Mà đời người có bao lâu, sống được phần nào xong phần nấy, xong khúc nào ra khúc nấy,rồi thôi.Lại nói đến chuyện cụ già mù trước cổng chùa từ năm này qua năm nọ,ngày này qua ngày nọ,tháng này qua tháng nọ,cụ vẫn ngồi đấy trong góc nhỏ tối tăm,lời cảm ơn vẫn đều đặn được thốt ra mỗi khi có ai mua hương của cụ, nó khiến tôi cứ mãi thắc mắc về ý nghĩa của tình người,con người và cuộc đời.

Cứ mỗi lần vào chùa thắp hương, một hình ảnh nữa lại in đậm trong tâm trí tôi,khắc sâu đến nỗi mỗi lần nằm xuống, hình ảnh về những đứa trẻ ê a nói cười mặc trong người bộ độ màu nâu cũ kĩ chiếm hết toàn bộ giấc ngủ hằng đêm. Trong mắt người khác chúng là những chú tiểu, còn đối với tôi, chúng là những đứa trẻ.Phải, là những đứa trẻ, một đám những đứa trẻ cùng chơi đùa với nhau,vui vẻ.Tiếng cười nói giòn tan vang tận trong đêm,rồi đứa lớn đánh đứa nhỏ,đứa nhỏ đau quá bỗng òa khóc,dĩ nhiên sẽ chẳng có ai dỗ dành,ủi an,đứa trẻ khóc to.Không hiểu sao tôi luôn nhìn thấy mình trong những đứa trẻ,một niềm thương xót cứ dấy lên trong lòng, từng đợt, từng đợt. Tôi tiến lại gần,cấttiếng hỏi : "Sao em khóc".Thằng bé có đôi mắt sáng trong,thân hình nhỏ nhắn nói: "Bạn đó đánh em", vừa nói nó lại càng khóc to.Tôi bèn nói "Em đau ở đâu,đừng khóc nữa,nín đi,chị dắt đi mua kẹo",tôi cứ tưởng nó nín,ai dè nó khóc to hơn, tôi không biết làm gì liền quay sang thằng bé bên cạnh la to "Em nó nhỏ hơn em,sao em lại đánh nó,chơi với nhau không được đánh nhau nghe không",thằng bé kia nhìn có vẻ cứng đầu,liền nhìn tôi gục gục,nhưng tôi biết nó nghe vậy thôi chứ không biết sợ là gì đâu.Mỗi lần nhìn đám trẻ tôi lại nghĩ ngay đến sự lẻ loi,cô độc,không ai chăm lo,bao bọc.Người ta ai cũng có cha mẹ,được chăm sóc, nâng niu,muốn ăn gì,mua gì đều có.Riêng những đứa trẻ ở đây đều phải tự lập,tự chơi,tự lớn.Nhà chùa dạy chữ,dạy cách làm người,nhưng chả ai dạy cách bảo vệ mình trước những đớn đau trong cuộc sống.Càng không ai dạy cách thứ tha cho lỗi lầm của mình,chỉ dạy mình cách tha thứ cho lỗi lầm của người khác.Mình xót,mẹ cũng thấy xót.

Viết đến đây thôi,bỗng dưng thấy tệ quá!

2.4.15

1/4/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Lúc ở giữa ranh giới sự sống và cái chết,tôi mới nhận ra rằng cái chết thật ra không đáng sợ,con người ta ai cũng sợ chết,ai cũng mưu cầu hạnh phúc,ai cũng muốn đấu đá, bon chen với đời,giành những thứ tốt đẹp cho riêng mình,để làm gì khi nhắm mắt xuôi tay, trở về cõi vĩnh hằng, hóa thành cát bụi tan vào cõi hư vô.Thử hỏi lúc ấy trong tay ta còn những gì?Có những gì?

Từ nhỏ,tôi vốn là đứa nhút nhát,cái gì cũng sợ.Dĩ nhiên khi nói về cái chết tôi sợ lắm,mà hầu như con người ai cũng ham sống,sợ chết,tôi cũng không ngoại lệ.Vậy mà hôm nay khi đứng trước nó,tôi hoàn toàn bình thản.Nỗi sợ hãi năm nào bỗng nhiên tan biến,có phải khi người ta lớn lên,người ta sẽ khác đi,sợ hãi nhiều rồi thì cũng chẳng còn sợ nữa,cách tốt nhất để thôi sợ là đối diện với nó,cũng như đi hoài trong mưa sẽ thôi lạnh.

Lúc hoảng hồn trở lại tôi mới nhận thức được mình vừa thoát khỏi lưỡi gươm của tử thần,và rồi tôi khóc trên suốt đoạn đường về nhà,một cách lặng lẽ,gió cứ táp vào mặt từng đợt mát lạnh,nước mắt rớt rơi hòa vào trong gió.Khoảnh khắc đó tôi đã nghĩ,tôi có thể chết một mình,nhưng còn em gái tôi nữa,nó còn trẻ,nó không thể chết,nó còn cả tương lai phía trước,rằng nó còn phải thay tôi lo cho ba,mẹ và em trai ,tôi không muốn điều đó xảy ra.Hoàn toàn không.Rồi tôi nghĩ đến ba,mẹ,nếu tôi rời khỏi thế giới này thì sao?Hẳn là sẽ để lại vô vàn những đau đớn lẫn xót xa trong lòng họ,tôi hiểu cái cảm giác đó lắm,sự ra đi nào cũng để lại nhiều mất mát cho người ở lại,mà tôi thì không muốn điều đó xảy ra,tôi không muốn mình trở thành khoảng trống của người khác.Còn ngoại nữa,ai sẽ thay tôi chăm sóc cho ngoại,ngoại già lắm rồi chỉ ngồi ở góc giường nhìn ra ngõ đã thấy đời mờ ảo như sương.Tuổi già bất lực với mọi khoảng cách không gian và thời gian,mỗi lần nhìn thấy ngoại lòng tôi không ai đốt cũng hóa tro bay.

Tôi cứ tưởng mình không còn được nhìn thấy P nữa,cứ tưởng ngày này năm sau là ngày giỗ của mình,muốn ôm P.Mình đã nghĩ đến P ngay sau khi mình thoát ra khỏi tử thần.Giá như P ở bên mình lúc đó,mình sẽ không thấy sợ nữa.

p/s: Còn ngồi đây viết ra những dòng này có lẽ là điều may mắn trong đời.

1.4.15