ĐN, ngày...tháng...năm...
Hì, là Ân đây. Ân lại lảm nhảm rồi. Hôm nay là một ngày thật dài, Wonderlust nằm ẩn sâu giữa lòng phố xá, Ân lại ngồi góc cũ, cạnh bên cửa sổ, vẫn sở thích ngắm nhìn dòng người trôi chầm chập dưới phố. Chậu cây rũ héo hôm trước đã được thay bằng một châu cây khác rồi, chậu cây lần này tươi xanh và bé nhỏ hơn, và Ân thích. Mít Rơ Tồ bảo Ân chọn quán, nhưng Ân chẳng biết đi đâu ngoài quán này cả, vì trong từ điển bé nhỏ của Ân, chỉ có mỗi Wonderlust. Và cũng chỉ có nó mới cho Ân cảm giác bình yên, cảm giác như mình vẫn còn khoảng không để thở, bầu không khí ấy không bị ô nhiễm, không khói bụi, không người, không bẩn đục, nó trong trẻo như cái màu trắng tinh khôi mà Ân vẫn hằng yêu mến, và nó không có người, ừ nó chẳng có ai trong đó cả. Nó chỉ chứa đựng mỗi hơi thở của Ân thôi. Và Ân chỉ chứa đựng mỗi nó thôi. Hay thế đấy!
Hôm nay Ân đã thôi không uống Matcha nữa, Ân muốn thay đổi, đổi khẩu vị sang loại thức uống khác, mọi hôm vào quán, chỉ gọi mỗi Matcha, nhưng hôm nay lại khác, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, Ân chẳng biết phải gọi gì, cũng may là L làm ở đó, có nó tư vấn, Ân đỡ lúng túng hơn. Sau một hồi tư vấn, rồi thì Ân cũng chọn Green Apple cho mình, nó bảo Ân là chúa rắc rối, gọi thức uống thôi cũng chọn lên chọn xuống, ừ thì Ân là trung tâm mọi sự phiền phức và rắc rồi mà. Green Apple khác Matcha nhiều lắm, nó khiến Ân đau quằn quại, Ân chẳng hiểu quyết định chọn nó là đúng đắn hay sai lầm nữa, sự thực nó xù xì hơn cái tên mà nó có. Nó gợi cho Ân nhiều sự liên tưởng đầy sự thú vị, chỉ mỗi Ân biết thôi.
Chị nhắn tin cho Ân, chị bảo chị đã tìm thấy niềm vui mới rồi, đó chính là làm bánh. Uầy, thích quá, chỉ nghe thôi Ân đã thấy thích rồi, chị bảo bánh chị làm ra, chả biết mang cho ai, tặng ai, có người bảo chị bán nhưng chị không chịu. Phải rồi, nếu là Ân , Ân cũng sẽ không bán đâu, Ân sẽ dành tặng những người Ân thương và trân quí, bằng tấm lòng và tình cảm Ân dành cho họ, có những điều bé nhỏ thôi nhưng cũng đủ khiến Ân cảm thấy hạnh phúc rồi.
Ngồi một hồi lâu, Th đến, với bộ dạng gấp gáp, ngồi một hồi rồi nó cũng đi, có những người khi đi bên họ, Ân thấy mình trẻ nít, Ân cứ thấy mình ngày càng bé lại, Ân nhớ tuổi thơ, Ân nhớ dì, nhớ ngoại, nhớ Ân của ngày xưa, nhưng Ân không muốn tìm về, bởi Ân sợ nhìn thấy những cuộc đời bi kịch ở đó. Rồi Ân sẽ lại chạy trốn thôi, rồi Ân sẽ xót xa thôi, Ân hèn nhát lắm. Ân rất sợ trong những đêm nằm mộng của mình, những kí ức cũ bất chợt quay về làm mỗi ngày của bản thân biến thành những cuộc tưởng niệm bi thương. Rất sợ.
Ân có nhiều thơ lắm, nhưng Ân để dành, nó là của Ân mà, Ân chỉ viết cho Ân thôi!
Từng có một thời, mình xanh hơn cả biển
Tuổi trẻ va đập, trắng xóa những mong manh
Từng có một thời vắt lòng đến khô hanh
Cho buồn vui của một người xa lạ
Từng có một thời can đảm đến thắt dạ
Dành trọn tháng năm ghét thương son trẻ
Từng có một thời ôm mộng mơ sứt mẻ
Đến tối đi về, cạn chén với cô đơn
Từng có một thời kiêu hãnh như nắng
Se sắt lòng đạp bỏ hết gian truân
Từng có một thời say đắm thanh xuân
Đẹp đến nao lòng, không quay lại được nữa!
P/s: Cuốn sách mới được tặng Ân vẫn chưa đụng đến một chữ. Chị vẫn gọi Ân là Yên và Ân vẫn sẽ gọi chị là HT.
Gầy Gầy
7.9.15