30/9/15

Vụn

ĐN, ngày...tháng...năm...

Vào những ngày bầu trời rũ xuống đáng thương, lòng người như những ngôi nhà không cửa, gió từng cơn lùa vào từng đợt lạnh ngắt, một tôi cuối cùng cũng đã bỏ tôi đi.

Có những ngày mà lòng người lạnh tanh, trơ khất như nước sông mùa lũ, phó mặc cho con tim, lý trí kêu la thống thiết. 

Thì thôi, mệt rồi. Ngủ đi...

30.9.15

26/9/15

D. A. R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Em gọi anh là điều giản dị bình yên
Năm tháng qua đi vẫn giữ trọn riêng mình
Kỉ niệm rêu phong rồi cũng về gõ cửa
Ru lòng vào những ngày gió bỗng hóa hư hao

Duyên chúng ta ngắn ngủi thế thôi
Vậy mà em ngỡ mình sẽ đi chung một đoạn lớn
Em ru tình em những đêm đầy gió
Xoay bên nào cũng nứt toác những giấc mơ

Khoảng trời nào rồi cũng bỏ lại phía sau
Bởi góc phố xưa bàn chân nào giờ đã đi xa lắm
Chỉ còn gió, nắng, hàng cây già qua bao mùa vẫn thế
Chỉ có anh và em đã khác xưa thôi!

p/s: Anh có hạnh phúc không? Em thực sự muốn biết, chỉ cần anh hạnh phúc, em nhất định sẽ hạnh phúc.



Gầy Gầy
26.9.15





18/9/15

Vụn

ĐN, ngày...tháng...năm...

Ở giữa con đường người nhìn thấy gì ngoài những xót xa?
Là những đêm tháng Sáu dài như hơi thở
Tiếng mưa rơi nhẹ tênh trên mái phố
Cuộn tròn trong nỗi nhớ thương!

Thỉnh thoảng, mình lại ghi chép lại những bài thơ cũ, chỉ vì sợ thời gian trôi qua, thơ cũng chết theo năm tháng, nên thôi, tốt nhất nên lưu lại vẫn hơn.

Những nỗi niềm được viết giữa đêm
Về một tháng Bảy mưa mà em vẫn thường kể
Cánh chuồn chuồn xanh, vài ba câu chuyện cũ
Dáo dác tìm về - một ngày nắng trong veo!


18.9.15

14/9/15

For Hoi An in my eyes...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Chúng tôi đến Hội An vào một tối bão số ba đổ bộ vào thành phố, Hội An nằm trong vùng bị ảnh hưởng. Cả ba đứa đội mưa, đôi gió xuyên màn mưa, Th bảo tôi với Mít Rơ Tồ ức đi Hội An đến nỗi phải đi trong cái thời tiết xấu xa như thế này à, tôi cười trong im lặng, Mít Rơ Tồ thì hỏi tôi có muốn đi không, tôi bảo dĩ nhiên là có, tôi xin nghỉ dạy chỉ để đi với bọn nó cơ mà, vậy thì chẳng có lý do gì để không đi. Quãng đường đi sẽ dài thật dài nếu như Mít Rơ Tồ không hỏi tôi có thấy đường lái xe không, tôi bảo có, tôi có bốn mắt cơ mà. Vì trời tối tôi chẳng thấy rõ, phần vì trời mưa nước bắn tung tóe lên mặt kính, mọi cảnh vật trở nên mờ dần đi, tôi phóng xe cái vèo, vũng nước bên lề hất tung lên mặt ba đứa, sự thật thì tôi không thấy cái gì dưới mặt đất, càng không thấy vũng nước trước mặt, Mít Rơ Tồ và Th la lớn, tụi nó hét toáng lên, tôi buồn cười quá cười to, rồi hai đứa nó cũng phá lên cười vì màn đi xe ngoạn mục của tôi. Chúng tôi cứ thế lao đi trong màn mưa, từng giọt mưa như đan vào nhau, tiếng cười giòn tan xé tan bầu không khí ướt át, u tối trước mắt, mùa mưa đã đến rồi.

Đến Hội An cũng là lúc trời chập tối, cả ba đứa đi ăn Cao Lầu, tiếp đó là chè, rồi là thịt nướng, rồi lại là tào phớ, rồi lại ăn kem, thiên đường ẩm thực là đây, khi mà Th với tôi ăn kem, thì Mít Rơ Tồ tranh thủ chụp hình, cậu ta đi mọi ngóc ngách từ hẻm nhỏ đến lớn chỉ để canh cho mình góc chụp ưng ý nhất. Rồi thì cũng chụp được nhiều tấm hình hay ho và đẹp mắt. Tôi thích giàn hoa giấy nơi góc đường Bà Triệu, và những căn nhà rợp hoa cuối đường Nguyễn Duy Hiệu, nó khiến người ta chẳng thể thoát ra những góc khuất yên bình ấy, về rồi mà thần trí vẫn còn lãng đãng chốn nao. Sau cơn mưa, mọi thứ đều ẩm ướt, con đường ngay dưới chân còn đọng lại một vài vũng nước nhỏ, mọi người bắt đầu đổ ra đường ngày càng đông. Bản nhạc Trịnh ở một tiệm cf cũ kĩ trong căn hẻm nhỏ phát ra những ca từ sờn cũ " Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời, như một lời chia tay". Hội An cứ ấm áp và hiền dịu như thế, dấy lên trong lòng người nhiều hoài niệm và xúc cảm về những điều giản dị quá đỗi bình yên.

Hội An trong tôi như một góc khuất ẩn sâu, để khi đau buồn, mệt mỏi lại có thể trở về. Như một bờ bến neo đậu cho những đứa trẻ mãi không lớn như tôi!


Hội An. Một đêm mưa.

An Yên
14.9.15

12/9/15

D. A. R

ĐN, ngày...tháng...năm...

P, hôm nay em đã rất nhớ anh.

P, bầu trời ngày em nhận ra mình thương anh không còn là màu xanh nữa, nó có màu sắc khác, và khoảnh khắc đó, em, sẽ- không- bao - giờ - quên.

Hôm nay, trong lúc dạo face, em vô tình đọc được caption của một cô gái viết cho người mình thương, và nó nó khiến em chạnh lòng. Em mãi mãi chẳng thể bước qua thương nhớ đời mình, chỉ vì khoảnh khắc em nhận ra mình thương anh, trong vô số những từ dùng đễ diễn đạt tình cảm con người, em thích dùng chữ " thương" hơn, bởi nó là từ ghép giữa đau đớn và yêu thương. Ừ, yêu một người là phải chịu cả gian khổ, mỏi mệt, đớn đau của người đó. Yêu một người cũng phải rộng lòng sẻ chia với người đó tâm tư, gánh nặng của chính bản thân mình. Khổ đau vì nhau mới thấy những tháng ngày mình đã trải qua đáng quý thế nào, để khi muốn kết thúc, nhớ lại lí do để bắt đầu. Còn chia tay, ừ, vĩnh viễn chỉ vì yêu chưa đủ. Em đã nghĩ như thế đấy P, em lại tự huyễn bản thân mình nữa rồi.

Trong một cuốn sách, PYY có viết " Vào bất kì thời điểm nào, con người cũng đều có thể thương nhau. Yêu là một từ thường được nói ra quá vội hay quá sớm. Còn một đời này, một kiếp này, vẫn cứ có thể thương mà không cần nắm tay nhau quá chặt, vẫn cứ thương dù vĩnh viễn không còn gặp nhau nữa, cứ thương dù người đã quên ta mất rồi". Khi đọc xong những dòng đó, trái tim em bỗng lạc một nhịp, chơi vơi. Phải, em vẫn cứ thương anh bằng những rung cảm trong trẻo đầu đời, thương cả những nỗi riêng mang anh gánh vác trên người, thương cả những bể dâu mà anh đã đi qua. Ở góc sâu nào đó trong em, anh vẫn ở đó, dù năm tháng trôi đi, người này hay người khác có xuất hiện, ở lại hay ra đi, thì tình cảm đó giống như một bức tường thành đã khóa kín, vĩnh viễn không có ai có thể chạm được, và em chỉ có thể đứng ngoài để tượng niệm mà thôi. Có những điều ngàn năm chúng ta không cưỡng lại nổi, giống như hết hè phải sang thu, giống như việc chúng ta phải trả ai đó về nguyên vị trí và trách nhiệm của họ, chúng ta không thể làm gì. Chúng ta bỉnh thản chấp nhận như một phần cuộc đời . Ngay cả khi lòng buồn xác xơ.

Em lại nhớ đến đoạn nói chuyện của em và chị, chị bảo rằng cho đến giờ phút này, chị vẫn nhớ K mỗi ngày, có lúc ít đi, có lúc nhiều hơn. Ngày cưới K, chị khóc hoài, khóc hoài, ngay cả khi nước mắt bỏ chị đi, chị cũng không biết là thương bản thân mình hay thương K nữa. Dù bây giờ, K sống ly thân, nhưng chị không coi đó là cơ hội. Chị thấy đau lòng, K của chị đã không hạnh phúc, chị hỏi em tại sao lại như vậy, nhưng em đã không biết an ủi, trả lời chị như thế nào. Khi thành thật yêu một người, chúng ta luôn đau khổ. K vẫn về HN thăm chị vào mỗi lần chuyển mùa, có thể là vài ngày, có thể chỉ vài tiếng rồi K lại bay, đôi khi chỉ để gặp K vài tiếng mà chị phải gom hết can đảm của bao nhiêu tháng ngày chị trốn chạy nỗi nhớ với K. " Tình yêu sẽ khiến người ta can đảm Yên ạ". Chị đã bảo với em như thế, và em đã thấy trái tim mình can đảm lắm, khi gặp gỡ và thương anh, P à!

Hôm nay, trời đầy gió, gió lại khiến mắt em cay.

An Yên
12.9.15

11/9/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Ân thích thả trôi tâm hồn khi xem Yong Pal, thích cả cốt truyện, và cả con người trong đó. Mặc dù đã xem đến tập gần đây , nhưng đến tối Ân vẫn bật lên xem lại, vậy mới thấy sức hút của nó đối với Ân như thế nào, chỉ bởi nó mang lại cho Ân sự ấm áp trong tâm hồn, và vỗ về những thương tổn trong Ân, nên xem nó, Ân lại thấy cõi lòng mình ấm lại. Ân lại thấy Ân của ngày xưa, một Ân trong trẻo và mỏng manh, một Ân sống ở hai thế giới, dễ mủi lòng khi ai đó nặng lời,  khi buồn, vui, đau đớn gì cũng mang trên mặt một thứ âm thanh không sắc , một Ân trầm mặc mà kiêu hãnh. Thế nhưng, mọi thứ đã đổi khác khi chúng ta trưởng thành, Ân cười nhiều hơn,nói nhiều nhưng trong lòng lại rỗng tuếch, Ân không muốn nghe người khác nói nữa, Ân gạt phăng tất thảy những lời nói, Ân đẩy họ ra xa khỏi cuộc đời mình, Ân tập cách sống đơn giản hơn, nhưng rồi Ân lại sợ, bởi ranh giới giữa đơn giản và hời hợt vốn mong manh lắm, Ân sợ mình trở thành kẻ vô cảm lúc nào không hay, Ân không muốn đi tìm mình nữa, có những chuyện bản thân phải học cách thỏa hiệp, thay vì cứ nắm níu những thứ không thuộc về mình, Ân cố chấp lắm, Ân biết chứ, Ân hiểu Ân mà. Nhưng giờ Ân đã thôi cố chấp rồi, Ân chấp nhận sự thật rằng người không thuộc về Ân, người với Ân chỉ là những kiếp người nhỏ nhoi vô tình gặp gỡ, để rồi chia ly, đi một vòng lớn, điểm xuất phát là người lạ, rồi từ lúc nào đó, trở thành người thương, đến cuối cùng, trở thành làm người lạ của nhau. Người cứ thế lướt qua Ân, còn Ân chỉ có thể dõi theo người từ xa, lần nào cũng nhìn tấm lưng người khuất mất, được nhìn thấy người bình yên như thế, dù Ân có gặp chuyện gì, chỉ cần nghĩ đến nó, Ân đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Niềm vui với Ân chỉ đơn giản thế này thôi, vậy mà lắm khi Ân thấy khó khăn lắm. Ngày bắt đầu vội vã, hơi thở của Ân cũng vội gấp như ngày, Ân trôi đi trong guồng quay cuộc sống, có lúc Ân không còn nhìn thấy mình nữa. Ân cứ trôi. Trôi xa.

Có người hỏi Ân làm sao để giúp một người có thể thoát ra nỗi sợ hãi và buồn đau để sống tốt. Ân cười trừ rồi im lặng, tại sao lại hỏi Ân câu đó, tại sao phải là Ân mà không phải là ai khác. Hỏi như vậy có khác gì nhắm thẳng vào mặt Ân, bảo Ân hãy sống tốt đi, đừng yếu đuối như thế. Ân không thích ai chạm vào những thứ thuộc về cá nhân một người, mỗi con người là một thành phố, một hòn đảo, ở đó chỉ có họ mới là chủ nhân của nó. Không ai có thể xâm phạm, dù là ai, là gì đi chăng nữa, thì vẫn phải tôn trọng quyền cá nhân ấy.


Hôm nay đầu Ân lại đau, Ân chẳng học được chữ gì, lớp tiếng Hàn có thêm người mới. Cuộc vui lại sắp bắt đầu.

11.9.15

10/9/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Buổi sáng thức dậy, bên ngoài trời đổ mưa, những giọt mưa tí tách rơi xuống dưới mái hiên. Cũng lâu lắm rồi thức dậy mới cảm nhận được sự thoải mái trong tâm hồn, có lẽ là do trời mưa, nên nó xoa xịu đi phần nào đó bất an trong Ân. Ân vốn không thích trời nóng, mùa hè với Ân luôn là một ám ảnh khó phai, bởi cứ hè đến, Ân lại sốt, nằm trong phòng vật vã với cơn đau Ân không biết ngoài trời đang là đêm hay ngày, đang là nắng hay mưa, ngay cả việc di chuyển cũng trở nên khó khăn so với ngày thường. Ân ghét cảm giác nằm bất động một chỗ, nó khiến bản thân ì ạch và bất lực, dù cho có làm gì thì sự bất lực đó cũng chiến thắng, Ân không muốn khuất phục nó đâu, nhưng sức Ân có hạn, Ân không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận hiện thực phũ phàng đó. Ân lại tự an ủi mình.

Ân gặp lại bạn giữa một chiều trời âm u, không nắng, bạn hỏi Ân có còn nhớ bạn không? Ân bảo là không, dù Ân vẫn còn nhớ. Bạn là người đã đơn phương Ân trong suốt hai năm, những năm tháng đã qua đó Ân vốn không hề biết, sự có mặt của bạn Ân cũng chưa hề quan tâm, nhưng khi H nói về tình cảm bạn dành cho Ân, quả thực lúc ấy, Ân có chút xót lòng. Cảm ơn bạn, dường như ông trời đang ưu ái Ân quá rồi. Và Ân thì không xứng đáng với tình cảm ấy.


Chị đột nhiên giới thiệu cho Ân một anh làm bên tòa soạn, mà theo lời chị nói thì chị có vẻ quí anh ấy lắm. Nhưng Ân đang trong tinhg trạng không muốn giao lưu, nói chuyện hay gặp gỡ thêm bất cứ con người nào. Ân chỉ muốn sống trong thế giới của Ân thôi, cuộc đời mang đến những con người và đặt họ bên cạnh chúng ta, rồi cũng tự tay đẩy họ ra xa cuộc đời mình, để rồi sau này, họ nằm trong số những người đã từng bước ngang đời mình, như một vệt sáng trong bầu trời hằng đêm. Đi một vòng lớn, từ người lạ trở thành người thương, rồi từ người thương trở thành người lạ. Cuộc đời thật buồn cười!


Thật khó để lắp ráp những câu chữ lại với nhau, Ân đang cảm thấy bản thân bị mất ngôn ngữ, đầu Ân rỗng lắm, nên Ân sẽ không viết nữa.

p/s: À mà sáng nay khi đi trên đường Ân đã nhìn thấy cầu vồng sau mưa, và Ân đã nghĩ ra cái tên cho truyện của mình rồi!


10/9/15


9/9/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Sáng nay, lọ mọ ngồi viết tản văn, hết cả buổi sáng mới hoàn thành xong bài, rồi mới gửi đi. Viết xong thì đầu Ân lại đau, bệnh cũ cứ trực chờ sẵn đợi Ân viết xong nó mới đau, ngay cả bệnh tật cũng biết điều với Ân như vậy, thì Ân phải cảm ơn nó rồi. Haizz, nhưng dù gì vẫn thấy nhẹ nhõm vì đã viết xong và có bài để gửi. Ông trời đôi khi cũng thật dễ thương!

Hôm nay Ân chưa đụng đến chữ nào trong phần Writing, Speaking vẫn còn trong giai đoạn nước rút, nói chung là tạm ổn rồi, đến ngày thi chỉ cần ôn lại phần idea nữa là tự tin đi thi thôi. Nhưng còn một phần Ân thấy lo lắm, Listening muôn đời là cái phần Ân khó ưa nhất, nó giống như mấy con số chết tiệt nhảy nhót trước mắt Ân, nó khiến Ân không thể không ghét, nhiều khi Ân thấy mình như kẻ mộng du đi lạc trong cõi văn minh sách vở, mặc dù Ân đã cố gắng thích, nhưng vẫn chẳng thích nổi. Sự đời nhiều khi lắm éo le.

Hôm nay chẳng có gì để viết , Ân hết biết viết gì rồi. Vậy thôi, dừng ở đây nhé!


9.9.15


6/9/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Hì, là Ân đây. Ân lại lảm nhảm rồi. Hôm nay là một ngày thật dài, Wonderlust nằm ẩn sâu giữa lòng phố xá, Ân lại ngồi góc cũ, cạnh bên cửa sổ, vẫn sở thích ngắm nhìn dòng người trôi chầm chập dưới phố. Chậu cây rũ héo hôm trước đã được thay bằng một châu cây khác rồi, chậu cây lần này tươi xanh và bé nhỏ hơn, và Ân thích. Mít Rơ Tồ bảo Ân chọn quán, nhưng Ân chẳng biết đi đâu ngoài quán này cả, vì trong từ điển bé nhỏ của Ân, chỉ có mỗi Wonderlust. Và cũng chỉ có nó mới cho Ân cảm giác bình yên, cảm giác như mình vẫn còn khoảng không để thở, bầu không khí ấy không bị ô nhiễm, không khói bụi, không người, không bẩn đục, nó trong trẻo như cái màu trắng tinh khôi mà Ân vẫn hằng yêu mến, và nó không có người, ừ nó chẳng có ai trong đó cả. Nó chỉ chứa đựng mỗi hơi thở của Ân thôi. Và Ân chỉ chứa đựng mỗi nó thôi. Hay thế đấy!

Hôm nay Ân đã thôi không uống Matcha nữa, Ân muốn thay đổi, đổi khẩu vị sang loại thức uống khác, mọi hôm vào quán, chỉ gọi mỗi Matcha, nhưng hôm nay lại khác, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, Ân chẳng biết phải gọi gì, cũng may là L làm ở đó, có nó tư vấn, Ân đỡ lúng túng hơn. Sau  một hồi tư vấn, rồi thì Ân cũng chọn Green Apple cho mình, nó bảo Ân là chúa rắc rối, gọi thức uống thôi cũng chọn lên chọn xuống, ừ thì Ân là trung tâm mọi sự phiền phức và rắc rồi mà. Green Apple khác Matcha nhiều lắm, nó khiến Ân đau quằn quại, Ân chẳng hiểu quyết định chọn nó là đúng đắn hay sai lầm nữa, sự thực nó xù xì hơn cái tên mà nó có. Nó gợi cho Ân nhiều sự liên tưởng đầy sự thú vị, chỉ mỗi Ân biết thôi.

Chị nhắn tin cho Ân, chị bảo chị đã tìm thấy niềm vui mới rồi, đó chính là làm bánh. Uầy, thích quá, chỉ nghe thôi Ân đã thấy thích rồi, chị bảo bánh chị làm ra, chả biết mang cho ai, tặng ai, có người bảo chị bán nhưng chị không chịu. Phải rồi, nếu là Ân , Ân cũng sẽ không bán đâu, Ân sẽ dành tặng những người Ân thương và trân quí, bằng tấm lòng và tình cảm Ân dành cho họ, có những điều bé nhỏ thôi nhưng cũng đủ khiến Ân cảm thấy hạnh phúc rồi.

Ngồi một hồi lâu, Th đến, với bộ dạng gấp gáp, ngồi một hồi rồi nó cũng đi, có những người khi đi bên họ, Ân thấy mình trẻ nít, Ân cứ thấy mình ngày càng bé lại, Ân nhớ tuổi thơ, Ân nhớ dì, nhớ ngoại, nhớ Ân của ngày xưa, nhưng Ân không muốn tìm về, bởi Ân sợ nhìn thấy những cuộc đời bi kịch ở đó. Rồi Ân sẽ lại chạy trốn thôi, rồi Ân sẽ xót xa thôi, Ân hèn nhát lắm. Ân rất sợ trong những đêm nằm mộng của mình, những kí ức cũ bất chợt quay về làm mỗi ngày của bản thân biến thành những cuộc tưởng niệm bi thương. Rất sợ.

Ân có nhiều thơ lắm, nhưng Ân để dành, nó là của Ân mà, Ân chỉ viết cho Ân thôi!

Từng có một thời, mình xanh hơn cả biển
Tuổi trẻ va đập, trắng xóa những mong manh
Từng có một thời vắt lòng đến khô hanh
Cho buồn vui của một người xa lạ

Từng có một thời can đảm đến thắt dạ
Dành trọn tháng năm ghét thương son trẻ
Từng có một thời ôm mộng mơ sứt mẻ
Đến tối đi về, cạn chén với cô đơn

Từng có một thời kiêu hãnh như nắng
Se sắt lòng đạp bỏ hết gian truân
Từng có một thời say đắm thanh xuân
Đẹp đến nao lòng, không quay lại được nữa!


P/s: Cuốn sách mới được tặng Ân vẫn chưa đụng đến một chữ. Chị vẫn gọi Ân là Yên và Ân vẫn sẽ gọi chị là HT.

Gầy Gầy
7.9.15



5/9/15

D.A.R for September

ĐN, ngày...tháng...năm...

Nghe một bài hát, đột nhiên sóng mũi cay cay. Hơn ngàn lần Ân biết, bạn vẫn dõi theo Ân, bạn vẫn lưu tên Ân trong danh bạ bằng một cái tên mà bạn thích. Ân đã sai lắm rồi, và bạn ơi, Ân vẫn nợ bạn một lời kết thúc, một lời xin lỗi chưa tròn vành rõ chữ. Xin lỗi vì đã biến tình đầu của bạn thành một mớ bòng bong tan hoang và quay đi vô tình như thế. Xin lỗi, xin lỗi bạn . V vẫn nhắc về bạn trong một lần đi ăn nhân ngày N về nước, và Ân đã im lặng khi V nhắc đến tên bạn trước mặt Ân. Bạn đã đặt cược số phận vào cuộc thi năm đó, và nghiễm nhiên bạn trở thành người chiến thắng, bạn thực hiện được lời hứa với bản thân về Ân, và vì Ân. Bạn sẽ thành công thôi, rồi bạn sẽ gặp người tốt hơn Ân, hãy đi tìm người xứng đáng với vị trí đó.

Những ngày dài lê thê thế này Ân chỉ muốn thu lu vào một góc và làm thơ thôi, Ân không muốn nghĩ nữa, Ân không muốn bản thân mệt mỏi nữa, nhưng Ân chẳng thể điều khiển được suy nghĩ của mình, càng không thể nắm bắt được cảm xúc của trái tim mình. Những nét chữ nguệch ngoạc được viết ra chẳng theo một nguyên tắc nào cả, và Ân thì không thích điều đó, nhưng trong lúc ngột ngạt thế này phải làm gì thì Ân không biết, Ân làm mọi thứ theo quán tính thôi.

Ân đã viết ba bài luận thật dài trong một ngày và tập nói đúng ba topic speaking. Rồi Ân lại đi dạy, Ân loay hoay làm những công việc mình yêu thích trong một ngày và bận bịu với cả những thứ vụn vãnh, chỉ là Ân muốn chạy trốn ngày và chạy trốn thời gian. Ân cứ chạy, Ân cứ lao như bay vào cái guồng quay ấy, đêm về nằm xuống không còn nghe tiếng lòng mình trăn trối điều gì nữa. Lúc ấy Ân lại được trở về với chính Ân, trống rỗng và đơn độc. Ngay cả khi nhắm mắt, cả trong giấc ngủ, hình ảnh về cái con người ấy cứ xoáy sâu vào tâm trí Ân, có khi hình ảnh đó cứ đi lặp lại trong suốt ba đêm liền, và Ân đã ôm nó theo Ân vào giấc ngủ, kể cả khi trong bệnh viện trắng toát. Những gì thuộc về khoảnh khắc thường khó quên, và nó khiến Ân nhớ mãi, nhớ mãi. Hôm nay đọc bài chị viết, nước mắt Ân chảy ra thành từng vệt dài. Ân tủi thân lắm.


Tháng chín, Ân chẳng thể viết nổi câu thơ, Ân thấy mình cứ thế trôi đi, thân xác nhẹ bẫng như mây, lửng lơ giữa cõi người. Ân lại đọc thơ của Zelda, Ân cứ đọc đi đọc lại nhiều lần những dòng ấy, bạn này tâm tư quá, Ân không nghĩ bạn là con trai cơ đấy, bạn cứ đứng giữa khoảng không tâm hồn của cô gái đang tan nát, rồi tự độc thoại những lời hư vô. Có những quyển sách Ân lấy làm điểm tựa cho niềm tin, như " Cuốn theo chiều gió" và " Thất lạc cõi người". Những có những quyển Ân chìm sâu vào, cảm xúc chạy lạc lung tung trong mê cung câu chữ, không thấy đường ra. Quyển của bạn là thế đấy. Ân đọc và sợ mình bị lung lạc quá. Buồn đau trong bạn, Ân đi qua rồi, Ân không muốn quay đầu nữa. Nhưng cũng thương lắm, yêu lắm những dòng bạn viết :

" Chỉ là giọt nước nước cố chấp chảy ra
tim em vẫn đập tay em vẫn thở
hà cớ gì người nói em đang vỡ
em đã bỏ sót điều gì ở đâu?

vụn từ không ghép nổi thành câu
nỗi nhớ dịu dàng vẫn sâu gay gắt
sao người nhìn em cười đến đau thắt
sao nước mắt lại cố chấp chảy ra"

Zelda




Ân sẽ viết keys cho những câu chữ của bản thân bằng những từ đơn giản và ngắn gọn thôi.

Summertimesadness# Onrainydays#Girl#


Ân
5.9.15