28/11/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Vị bác sĩ già xoay ghế nhìn về phía tôi , hỏi tôi một cách thẳng thừng, rằng gia đình tôi từng có người chết vì ung thư dạ dày chưa, tôi không ngạc nhiên về lời vị bác sĩ ấy nói, tôi cười rồi đáp lại: " dạ chưa", với vẻ mặt bình thản . Thông minh quá đôi lúc lại đau lòng, còn ngờ nghệch quá lại tội bản thân. Người phụ nữ ấy hỏi tôi có sợ không, có đau đớn không, tôi nói không, tôi không sợ, nếu sợ hãi cái chết đến mức không muốn đối diện, thì tôi đã không tiếp nhận việc điều trị của bác sĩ, đã không la hét, hay cáu bẩn với bất cứ con người nào, tôi đã chối bỏ mình từ những năm mười tám tuổi, khi thuốc trở thành nguồn sống không thể tách rời, và bệnh viện trở thành ngôi nhà thứ hai.

Tôi giới thiệu H với V khi H không tìm được việc làm, và chuyện không ngờ đã diễn ra, tôi thấy V xuất hiện cùng với H trong sinh nhật mới đây của H, và bây giờ một lần nữa V lại đi bên H trong một tiệc sinh nhật khác. Tôi không trách mình, chỉ thấy cuộc đời rõ buồn cười, chả trách V mãi là con người bị tôi liệt vào black list, chẳng thể chạm vào đời tôi, cũng dễ hiểu thôi mà. Còn với H, sự xem thường độc chiếm tâm hồn tôi. Sự phản bội và bỏ rơi xét cho cùng đều đau đớn như nhau, tôi tin vào luật nhân- quả của đạo Phật, có vay ắt có trả, gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy, thế thôi.

Có một cơn mưa nhỏ đã ghé thăm tôi trên đường đi về, và tôi thấy mình khô queo.

28.11.15

27/11/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Thỉnh thoảng, muốn tìm lại cảm giác ấm áp khi xem SWP, vùi mình vào một góc và đắm chìm trong từng phân đoạn, cảnh quay, ngắm nhìn niềm hạnh phúc miên viễn của nhân vật chính. Rồi mỉm cười với chính mình. Những ngày như vậy trôi qua, có một điều gì đó để bấu víu, nương tựa may ra dễ chịu hơn là ấm ức âm thầm chịu đựng. Nó cứu rỗi người ta nhiều, như việc xoa dịu những nơ ron thần kinh, làm ấm chúng, sưởi ấm cõi lòng ngày gió mùa về. Chỉ nên suy nghĩ đơn giản thôi, đời hẳn sẽ nhẹ nhàng nhiều lắm!

Dạo này, hay nhận được quà từ Hà Nội và Sài Gòn, có khi là áo, hoặc váy, và đa phần là sách. Anh ở bưu điện mỗi lần gặp thường nhe răng cười, rồi tán gẫu , rồi lại rối rít cảm ơn. Rất lâu rồi, bản thân mới cảm thấy thoải mái như vậy.

Lúc đi qua cầu, trời gió to, mây đen bao phủ, cứ nghĩ trời sẽ mưa, nhưng kết quả ngược lại. Cười :D

Con người là một giống loài rất buồn cười, khi họ tự cho mình cái quyền được xuất hiện trong cuộc đời người khác, và rồi ảo tưởng về tình cảm mà đối phương dành cho họ, cho đến khi nhận ra là mình rất ngớ ngẩn.

Thôi , ngủ đi. Hết rồi!

27.11.15

26/11/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Gió mùa tràn về, nghe hơi lạnh luồn qua từng thớ thịt vào buổi sớm mai, những ngày cuối cùng của tháng Mười Một sắp qua đi, nhưng lại có những thứ vẫn mãi ở lại. Vĩnh viễn ở lại. Trong le lói một buổi sớm mai nào đó, tôi mong muốn mình có một cơ thể khỏe mạnh, sống một cuộc đời bình thường, ăn những món ăn mình thích, và có thể uống hết một ly Matcha tròn đầy, theo một cách nào đó mà bản thân cảm thấy hạnh phúc. Nhưng hy vọng đó có lẽ còn xa lắm, khi mà hiện thực luôn nhấn chìm tôi dưới đáy ngày, một mình tôi ngồi, hít thở, cười nói và ra sức thở. Có đôi khi, tôi lại hy vọng rằng, trái tim mình sẽ lỗi nhịp ở một phút giây nào đó, trong vô vàn những nỗi đớn đau giữa cuộc đời này. Sống và thở là hai việc khiến con người mệt mỏi, rơi vào bế tắc, xét cho cùng cũng chỉ bản thân mình biết, vậy thôi.

Tháng Mười Hai, có nhiều việc phải làm, có nhiều nơi để đi, nhưng sức khỏe luôn là rào cản lớn nhất. Nếu có ai đó hỏi rằng, điều tôi mong muốn nhất là gì, thì tôi sẽ trả lời rằng, đó chính là sức khỏe. Hôm nay là một ngày gió thốc, tấm rèm mỏng bên khung cửa sổ gió thổi bay phất phơ, nỗi đau đớn trong tôi trỗi dậy, cồn cào, xa xót. Tôi không định hình được mình sẽ thế nào nếu như không có tấm rèm mỏng manh đó, có thể tôi sẽ bị thổi tung, hoặc biến dạng. Rồi cứ thế trôi đi.

Tháng Mười Hai, ký ức lạnh lẽo sẽ lại ùa về,tháng- có cô gái  nhỏ chào đời, cô  vẫn sống với ý nghĩ rằng mùa Đông sẽ đóng băng nỗi buồn, như nhiều năm về trước, giản dị và bình yên.

Waltz In Sorrow lại cất lên giữa đêm, OMV như ủi an tâm hồn. Âu cũng là yên ổn rồi, phải không?
Ngoan, mạnh mẽ lên!

p/s: Tặng em - thiên thần nhỏ của tôi!

26.11.15

22/11/15

Cho những mùa sẽ ở lại trong tim...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Năm tháng mỏng như một sợi tơ
Lời hẹn ước xưa giờ đã đi xa lắm
Chúng ta gặp nhau trong vô vàn xuôi ngược
Rồi bước cạnh nhau chung một đoạn đường

Nếu sau này chúng ta gặp lại nhau
Màu mắt anh có còn là màu cũ
Em sẽ nhìn anh bằng ánh nhìn xa lạ
Đốt cháy lòng vào những ngày nắng hư hao

Em sẽ khác và anh cũng sẽ khác
Khi thời gian phủ kín lớp bụi dày
Bài thơ cũ vẫn nằm trong ngăn tủ
Chờ một bàn tay viết tiếp chuyện thăng trầm

Chúng ta sẽ thế nào khi ngắm nhìn những ánh sao
Dưới một bầu trời và hình dung về cuộc đời bởi một góc nhìn khác
Và về những điều khiến tim mình đau nhói
Bởi một bóng hình đã mãi xa xôi...

Em đừng khóc, xin em đừng khóc
Mùa Thu ấy đã sắp phai phôi rồi
Anh không đến và rồi sẽ không đến
Khi chuyện chúng mình chỉ còn là những câu thơ!

   Yên
22.11.15

13/11/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Những buổi chiều tự thấy mình thừa dư, không biết nép vào đâu . Tôi lại trấn an mình, bằng tất cả những hi vọng còn sót lại, đó là khi tôi đến Cloud Garden nhìn thấy sự giao tiếp giữa con người với nhau, bằng sự tô vẽ không sắc màu, lúc ấy ngôn từ lặng câm, im bặt trong cổ họng, tôi không biết phải bắt đầu sự giao tiếp của mình từ đâu, và cũng không biết từ lúc nào ngôn ngữ trở thành thứ vũ khí sắc bén khiến chúng ta thương tổn. Tự nhiên tôi thấy cuộc đời có nhiều thứ rất buồn cười, những ngày nhàn nhạt cứ thế trôi đi, và nỗi buồn trở thành một thứ nấm mốc ăn sâu vào từng thớ thịt, chúng ta có phải sẽ trở nên mục rữa ? hoặc khuyết thiếu đi phần nào đó trên người? Những câu hỏi muôn đời vẫn chẳng bao giờ có lời đáp, giả có, cũng là sự huyễn hoặc của mỗi người. Tôi từng đưa ra câu hỏi cho bản thân, rồi đặt dấu chấm lửng, hoặc bỏ ngang. Chỉ bởi có những điều chúng ta không nên biết thì sẽ tốt hơn, biết rồi lại càng thêm mệt, và mắc kẹt trong đó.

Tôi từng gọi thế giới của mình là thế giới của ốc đảo xa xôi, nơi mà con người không dễ chạm đến, nếu có cũng là sự trôi dạt, lưu lạc tạm thời, và rồi lại ra đi. Thế giới ấy lại trở nên bình lặng như nó vốn có, tôi lại tự vỗ về sự đơn độc của mình, tôi nằm im, khâu lại vết thương đang rỉ máu. Tôi bắt đầu thấy sợ những cơn mộng mị giữa đêm, khi nó nhuốm màu cái chết và bi kịch, tôi mơ thấy rất nhiều đứa trẻ như tôi, những đứa trẻ bị bỏ rơi, bị hất hủi, bị cay độc cho đến khi chết rồi cũng vẫn không thể nào siêu thoát. Bạn có biết nó đáng sợ đến mức nào không?Không, bạn không biết đâu. Tôi chết lặng trong chính giấc mơ hằng đêm, ngay cả thở thôi cũng trở nên khó khăn đến mức muốn tắt thở. Tôi nằm im, bất động.

Ngoan, ngủ đi- Yên!

13.11.15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Hạnh phúc vốn dĩ là được nhìn thấy những điều bé nhỏ, giản đơn ngay cạnh bên mình, hoặc ngắm nhìn nụ cười  hạnh phúc miên viễn từ người khác. Là khi xem xong 16 tập của SWP, trong lòng như được an ủi, rất nhiều. Thứ tình cảm từ thuở bé, vốn chỉ là một hạt mầm bé xíu, theo năm tháng, lớn lên, trở thành một cây đại thụ vững chắc, trải qua nhiều biến cố, cuối cùng cũng trở về cạnh nhau- như sự sắp đặt của duyên phận. Ngưỡng mộ âu cũng là chuyện bình thường, phải không?

Khi đang ngồi ở góc đường bên kia bờ, tôi đã nhìn thấy một thành phố khác, thế giới khác lấp lánh ánh đèn và sự chảy trôi chầm chậm của thời gian, là vì muốn một lần quay trở về ấu thơ, ở đó luôn có một nơi ấm áp, sẵn sàng chở che mỗi khi mệt mỏi, muốn tìm về, lại được là mình, cười khi vui, đớn đau, đơn độc có thể tự do khóc, không phải che giấu mệt mỏi như bây giờ. Rồi có những lần tôi nhìn thấy những người quanh mình cười những nụ cười giả tạo giống nhau, họ hít thở chung một bầu không khí, phả ra hơi nước đơn độc. Khoảnh khắc đó thế giới trong tôi chẳng còn chút niềm tin nào nữa, chỉ còn sự trơ khất ở lại, lạc lõng bủa vây.

Hôm qua, L đột nhiên nhắc đến ngày sinh nhật tôi, cũng sắp đến rồi, nếu L không nhắc, tôi cũng chẳng nhớ, đơn giản lắm, bởi trí nhớ tôi không còn tốt như trước nữa, có những chuyện tốt nhất nên quên, sống đơn giản, bình yên thôi thì bản thân sẽ tự khắc hạnh phúc. Tôi không phải là một đứa trẻ tốt, nỗi ám ảnh năm nào thỉnh thoảng vẫn trở về trong mỗi giấc ngủ hằng đêm, chúng khiến tôi không thể thở được, cào cấu tuổi thơ tôi, đè nén tâm trí tôi đến cùng cực sống, chết. Tôi luôn muốn nói rằng mình mệt, nhưng sẽ chẳng ai hiểu và tin điều đó. Tôi co mình trong thế giới của chính tôi.

Ừ, hôm nay là ngày nắng, mà lòng người thì ủ dột, ướt mèm cả lối đi.

13.11.15

9/11/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Hôm nay về lại Wonderlust, ngồi góc quen, nhìn dòng người hối hả trôi dưới phố mà lòng xa lắc lơ. Từ ngày Th có người yêu, cả ba chúng tôi không còn đi cạnh nhau nữa, góc quen ấy giờ chỉ còn mỗi tôi và Mít Rơ Tồ, có điều gì đó đẩy xa Th ra xa chúng tôi, khiến chúng tôi dù muốn đến gần Th, thì thực tế vẫn không thể xóa bỏ khoảng cách ấy. Dạo trước, Mít Rơ Tồ hay gọi điện cho Th mỗi lần muốn rủ cả ba đi dạo hoặc cf cuối tuần , nhưng sau này những cuộc gọi ấy không còn như trước nữa, cậu ấy hay gọi cho tôi, thì lúc ấy tôi mới dám chắc rằng, không phải chỉ tôi nhận ra sự thay đổi của Th, mà cả Mít Rơ Tồ cũng nhận ra điều đó, và khi ấy chúng tôi trôi xa nhau. Tôi không buồn, bởi sau nhiều cuộc gặp gỡ, rồi chia ly, bằng cách nào đó, tôi dần chuẩn bị tâm lý cho những lần gặp gỡ sau này, trong tất cả các mối quan hệ, rằng có duyên sẽ gặp, hết duyên lại sẽ ra đi. Thay vì buồn bã, tôi học cách chấp nhận và buông bỏ. Như thế sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Phải không?

Một cô bé hỏi tôi rằng tôi đã làm gì để vượt qua khoảng thời gian đầy mệt mỏi năm mười chín tuổi, tôi đã không trả lời và lặng im, sau đó vài ngày, tôi nhắn một mẩu tin nhắn nhỏ chỉ với vài dòng ngắn gọn rồi gửi đi. Tôi nghĩ câu trả lời đó phù hợp với cô bé bây giờ. Và vì cuộc đời mỗi người hoàn toàn không giống nhau, tốt nhất chúng ta nên bằng lòng với mọi thứ ở hiện tại, thay vì chiến đấu với chính suy nghĩ lẫn con người mình mỗi ngày, chúng ta nên học cách yêu thương và cho đi nhiều hơn, để bản thân nhận về thật nhiều hạnh phúc.

Cầm cuốn sách có tác phẩm mình trong đó, thật sự rất rất hạnh phúc. Không thể diễn đạt được cảm giác lúc bấy giờ. Thôi thì tự thưởng cho mình niềm vui to to vậy.

Dạo này rất dễ giật mình, dễ xúc động và dễ cáu kỉnh. Không hiểu lý do, chỉ thấy bản thân giống như quả bong bóng, bơm căng quá sẽ lại nổ tung. Là như thế đó!

9.11.15

7/11/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Mùa Thu ở Hàn thật đẹp, những chiếc lá phong ngả sang vàng rồi đỏ, nhìn hàng cây ngả màu phủ đầy lối đi trông giống như tấm thảm, lẫn cả khí trời se lạnh, mình thực sự rất thích.

Những ngày này mình lại làm những chuyện vặt vãnh, không đâu vào đâu, không tìm được cảm hứng ở bất kì thứ gì, hiện tượng mất ngôn ngữ lại diễn ra. Lại gặp mộng mị, giật mình giữa đêm. Vẫn là những ngày dài lê thê.

Những tháng cuối năm lại sắp đến, sẽ lại là những cơn gió lạnh, kí ức lạnh, tâm hồn có lẽ cũng lạnh căm.

Vốn dĩ luôn muốn viết một cái gì đó cho bản thân, nhưng rồi cứ khất mãi. :(

Hôm nay là một ngày dài thật dài!

7.11.15


6/11/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Trong một thành phố, vẫn có hai khoảng trời, thì ra là như vậy. Có những điều đơn giản thôi, nhưng là vì bản thân xem nhẹ, nên đã bỏ qua. Thằng bé học trò hôm nay lại không học bài chỉ vì những rung cảm đầu đời ở lớp đại học, trên đời ái tính là thứ khó tránh khỏi, cũng không biết phải nói gì với nó, tôi không phải là người giỏi an ủi người khác, chỉ có thể lắng nghe.

Tôi rất không thích kiểu thời tiết nắng mưa thất thường như thế này, nó khiến người ta chao đảo, sao cứ phải làm khó nhau như thế!

SWP đang ở những tập cuối, bản thân có đôi chút thất vọng, giống như kiêu đầu voi đuôi chuột, càng xem lại càng thấy nhàn nhạt, mọi thứ không háo hức như lúc đầu, nhân vật phụ lại hay hơn diễn viên chính là làm sao?

Đã tự tay viết cho mình thật nhiều bức thư, rồi lại cất giấu trong chiếc hộp xinh đẹp, âu cũng là niềm hạnh phúc rồi.

Cơ thể dạo gần đây lại kêu la. Chân vẫn đi nhưng không chạm đất!

Tôi đã viết xong rồi. Hôm nay chỉ có chừng đó thôi.

6.11.15

4/11/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...mưa....

Mình bắt đầu thấy những người xung quanh mình thực sự rất buồn cười, kể cả cái cách họ diễn kịch trước mặt nhau, và bản thân luôn là người chứng kiến, nhìn thấu và hiểu rõ.

Lần thứ hai nổi nóng với người khác, từ nhỏ đến lớn, dù có không vừa lòng chuyện gì, ghét ai đều để trong lòng, vậy mà khoảng thời gian này, bực bội ai hay không thích chuyện gì đều nói thẳng, còn bắt lý với họ, haizzz, bao nhiêu ấm ức cứ thế mà trôi đi.

Không còn đến Wonderlust như dạo trước, giờ chỉ có mỗi Cloud Garden làm bạn, cũng dễ hiểu thôi.

Mùa mưa về trên thành phố, thời tiết như thế càng khiến sự cô độc lên ngôi. Chấp nhận đôi khi lại là hạnh phúc.

Hôm nay rất muốn ngủ một giấc dài. Và sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!

4.11.15

3/11/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Vào blog chị, giọng Lệ Quyên nhẹ nhàng vang lên, một điều gì đó quá đỗi bình yên mà lâu rồi mình mới cảm nhận được, cái cảm giác này thật khó có được khi lòng ngày càng ngổn ngang. Mình gặp V, V nhìn H, mình cười thầm trong bụng. Có những chuyện chúng ta chẳng hề liên quan, nhưng bằng cách nào đó, cũng sẽ liên quan, tự nhiên mình thấy nực cười.

Mình có rất nhiều con đường để đi, nhưng đứng trước nhiều con đường, mình đâm ra hoang mang.


3.10.15



1/11/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Giấc mơ của tôi thường chứa đựng rất nhiều người, đàn ông, đàn bà và cả trẻ nhỏ. Những giấc mơ nhiều ám ảnh vẫn diễn ra mỗi đêm, có thể nói trong suốt ba năm qua, đầu óc tôi luôn mụ mị bởi những giấc mơ đầy mệt mỏi kéo dài, không có đêm nào tôi ngủ tròn giấc theo cách yên bình mà một con người bình thường vốn dĩ như thế, có nhiều ngày tôi bước đi trong tư thế chân không chạm đất. Tôi không kêu la, không than vãn, không nói chuyện, tôi chọn cách lặng câm đi qua nó như cách đối diện với nỗi sợ hãi , chúng ta chỉ có thể thoát ra nỗi ám ảnh riêng bằng cách đối diện với nó. Và vì chúng ta chẳng thể làm mọi thứ khác đi.

Có rất nhiều người bảo tôi khó hiểu, tôi không buồn trả lời, con người là khối tổng thể phức tạp, cơ bản bản thân chúng ta lắm khi cũng không hiểu nổi mình, thì người khác lấy lý do gì để hiểu chúng ta, nên là tốt nhất đừng cố hiểu hết một người, bạn chỉ nhận về sự thương tổn cho bạn mà thôi.

H hát tặng tôi, viết những dòng tâm sự gửi đến tôi trong một ngày nắng trong mưa, H bảo ngoài gia đình thì tôi là người quan tâm đến H, tôi cười trừ, đôi khi tôi không hiểu nỗi mình, vì rằng đã hai năm trôi qua chúng tôi không liên lạc với nhau, tôi cắt đứt tất cả mọi thứ liên quan đến H, ngay cả khi đối diện với H, ngôn từ trong tôi cũng bỏ tôi đi mất, chỉ còn sự trơ khất trống rỗng trả lời, tôi đã không biết phải nói gì khi gặp H, tôi bỏ về, tôi bắt đầu chạy trốn chính tôi khi nhìn thấy một phần con người mình trong H, chỉ là đôi lúc tôi hiểu được cảm giác của H, bèn nhắn tin hỏi H đang ở đâu, rồi H bảo H đang ở HN, H là kẻ lữ hành đơn độc trong chính hành trình của mình, chuyến đi ấy chỉ có mưa, nắng, cây, cỏ làm bạn, không có những ồn ào, thị phi của cuộc sống ngoài kia, chỉ có nước mắt chan hòa niềm vui, ước mơ được đi và đến tận cùng của tuổi trẻ. Tôi cười nhạo chính mình bởi H là kẻ hạnh phúc hơn cả tôi, rằng tôi thấy bản thân bất lực và tệ hại đến mức nào khi không thể bỏ hết tất cả mà đi như H. Và rằng tôi cũng là người phản đối chuyến hành trình ấy.

Có những ngày mà mưa hay nắng thì cũng buồn đến thế thôi!

1.11.15