10/12/14

NN...

Buổi sáng Chủ Nhật...

1.Khi đang dạy,chị nhắn tin sang chúc mừng sinh nhật.Chị bảo cạnh nhà chị có đến tận hai cái nhà thờ,và sáng chủ nhật hôm nay họ hát thánh ca,chuông gõ từng hồi nghe bình yên lắm.Sài Gòn sáng nay cũng mát mẻ,trong veo lạ thường.Nghe đến đó thôi,mình cũng có thể tưởng tượng ra cái viễn cảnh bình yên như chị nói.Mình từng rất thích tiếng chuông ở thánh đường,hình ảnh cha xứ đứng đọc thánh ca cũng những người khác quá đỗi yên bình.Viễn cảnh đó mình rất muốn được một lần trải qua.

2.Mình không còn muốn ai nhắc hay nghĩ về những thứ khiến mình đau đớn nữa.Ngần ấy là quả đủ cho suốt 20 năm qua.Mình k thể chịu đựng đc nữa,đã đến lúc buông rồi.Mình k muốn làm con cá nhỏ vũng vầy trong vũng lầy của sự tuyệt vọng mà k có cách nào để thoát ra.Mình ghét làm kẻ bị động,chẳng phải là trước đến nay mình luôn luôn là kẻ chủ động trong suốt những cuộc đến và đi đó hay sao.Tại sao mình lại yếu mềm đến thế.Tại sao mình lại hèn nhát và xuẩn ngốc như thế.Tại sao mình lại như vậy.Tại sao?

3 Mình không muốn gặp gỡ hay nói chuyện với ai nữa.Mình muốn 1 mình!


4.Bình thản nhiều rồi,liệu có thấy vui?

10.12.14