13/12/16

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm...

Cô hai mươi hai tuổi. Một lần nữa lại trở thành đứa trẻ sợ hãi và côi cút trước cuộc đời. Một lần nữa cảm giác sợ hãi năm đó lại ùa về. Mênh mang.

Cô hai mươi hai tuổi, vẫn là đứa trẻ đầy rẫy những nỗi bất an. Tự ti và cô độc.

Cô hai mươi hai tuổi. Vẫn ôm sứt mẻ thương đau lặng lẽ đi về, lặng lẽ tái tê.

Luôn là thế, vẫn bé nhỏ trước cuộc đời.Vẫn rưng rức nức nở hệt trẻ con lần đầu phạm lỗi.

Hai mươi hai tuổi, cô đã ước ở một khoảnh khắc nào đó, mình vĩnh viễn không còn tồn tại trên thế giới này nữa.

Mệt rồi, thì biết dựa vào ai?

À còn có bản thân mình mà, phải ko? Ừ dựa vào bản thân mình đi.

Yên
Dec,13th.16

20/11/16

Xa mãi xa...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Đi một quãng đường trái tim lại trở nên ráo hoảnh, những ngày nắng lại thèm mưa. Và ngược lại...

Có những chuyện qua rồi không thể cứu vãn được nữa. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Khoảnh khắc trở thành điều duy nhất trên đời.

Trời cừ mưa , cứ mưa. Và lòng người thì hoài mênh mông. Cứ như thế căn phòng mùa Thu gió lùa từng đợt. Tái tê.

Không nói nữa, không nhắc đến không đồng nghĩa đã xóa bỏ được rồi. Có chăng chỉ là cố phớt lờ, cố né tránh. Thế thôi.

Có thể ngày này năm sau, vẫn sẽ hồi tưởng những điều cũ kĩ như vậy, thế nhưng sẽ không đứng dưới mưa hướng về một người . Sẽ chọn cách rời đi, khi đã hoàn thành trách nhiệm của mình. Trái tim lúc đó có thể nhói lên một nhịp, rồi thôi.

Thời gian ngỡ dài, vậy mà chớp mắt môt cái, người với người cũng đã xa nhau...

Yên
20.11.16

31/10/16

Rồi tháng năm cũng mỏng như mây trời...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Blog đóng. Fb đóng. Hủy kết bạn với nhiều người. Cứ như thê tôi tự tay đóng tất cả cánh cửa lẫn con đường trong cuộc đời mình, không cho ai bất kì ai chạm đến. Như một lẽ hiển nhiên trong đời. Như một ngày mở mắt ra người ta không biết mình trôi về đâu, chỉ thấy toàn thân ngày càng trở nên mục ruỗng, tâm hồn bào mòn theo năm tháng. Và cánh cửa lòng mặc nhiên khóa chặt, co mình trong những nỗi đớn đau.

Tôi rất sợ mình đứng trước một người, khi ấy mọi xúc cảm, ánh mắt, nghĩ suy của bản thân đều phơi bày trần trụi dưới con người ấy. Thế nên một mặt muốn phơi bày thế giới của mình , mặt khác lại muốn trốn chạy, đẩy họ ra xa cuộc đời mình. Tôi mắc kẹt giữa con đường hơ hoắc, chỉ có bóng tối và nước mắt làm bạn.

Tháng Mười đi qua, tôi tự mỉm cười và tô vẽ mỗi ngày bằng những niềm hi vọng nhỏ, vẫn mong chúng có thể sưởi ấm tâm hồn rệu rã này, hoặc khiến chúng đổi thay. Thế nhưng tôi vẫn loay hoay , chơi vơi giữa muôn ngàn nỗi bất ổn và xót xa. Từ lúc nào đó tôi trở thành bi kịch của chính mình, cho đến khi H nói " Cô là bi kịch, còn tui là hài kịch". Tôi tự cười nhạt với chính mình. Lời nói ấy khơi dậy phần nhận thức vốn bị ngủ quên trong tôi, như nhắc nhở tôi rằng : " Thì ra mình cũng là một nỗi bi ai giữa cuộc đời". Trước kia đa phần đều là bản thân chứng kiến bi kịch cuộc đời người khác, hóa ra đó là bắt đầu cho việc sau này và kể cà lâu hơn nữa, tôi trở thành kẻ trong cuộc". Cuộc đời thật nực cười. Ở một khía cạnh tôi tự cho mình được phép sai.

Bạn nói đừng đọc Đồng Hoa nữa, nếu như không muốn phải sống chung với cảm giác rằng dường như chúng ta đã đi qua quá nửa đời người. Tôi cười một mình. Trong im lặng. Chỉ khi tôi bỏ rơi hàng tá những niềm vui và nỗi buồn ở lại phía xa, thì một tôi khác lại chế nhạo mình. Một tôi nhìn thấy mình trong cuốn sách ấy- Thời niên thiếu không thể quay trở lại, bản thân tự trôi theo mạch đập của  truyện, cho đến hết. Tôi thấy mình là một La Kỳ Kỳ thứ hai, phiên bản lỗi và có phần cũ kĩ, dị hợm. Tôi thích Trương Tuấn nhưng lại dành tình cảm cho Tiểu Ba, như một fan girl chính hiệu dành tình cảm cho idol của mình. Tôi muốn viết cái kết cuối cùng cho Tiểu Ba cũng như La Kỳ Kỳ của tôi, theo cách tôi thích.


Trời cứ mưa hoài, mưa hoài. Mà lòng thì vẫn hoài mênh mông.


Ngủ ngoan nào, mèo nhỏ!


Yên
1.11.16

1/10/16

D.A.R

ĐN ,ngày...tháng...năm...

Những ngày thật nhiều gió , người ta thấy lòng hoang hoải. Trượt dài trong mớ hỗn độn mệt nhoài , mong muốn được tự do vùng vẫy như cánh chim trời. Luôn là thế, vẫn quá nhỏ bé và mỏng manh , vẫn là tự ủi an mình rồi lại chịu đựng.

Tháng Mười, trời nhiều gió.

Tháng Mười , chỉ mong hơi thở nhẹ tênh.

Sẽ có những ngày không còn muốn sống nữa.

Sẽ có những ngày đến con chữ cũng bỏ mình đi.

1.10.16

17/9/16

Về đâu hỡi người?

ĐN ,ngày...tháng...năm...
Mệt. Chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường. Hoang lạc như cỏ, tự tại như mây. Cơn ác mộng dẫu có tan tành thành mây khói vẫn muốn ngàn kiếp sống một đời khỏe mạnh , ít nhất hơi thở phả ra không mang chất bi ai. Nhẹ tênh và không nhuốm màu mệt mỏi.

Nếu được hỏi điều mong muốn duy nhất hiện tại là gì. Thì con chỉ muốn khấn nguyện cho thân xác được bình yên trọn vẹn mỗi ngày , có sức khỏe để làm việc, để đi đây đi đó. Vẫn còn nhiều nơi phải đi, nhiều người để gặp , nhiều món mà cả đời này chưa được một lần trải. Thế nhưng bây giờ mỗi buổi sáng thức dậy nhìn cuộc đời trôi qua mà lòng không còn tha thiết nữa, đêm hay ngày nắng hay mưa con cũng không rõ. Vậy thì con còn phải sống vì điều gì? Tha thiết vì điều gì. Ngày trôi qua, cảm xúc trong con dần cạn kiệt. Thà đừng sinh ra trên cuộc đời này, còn hơn phải sống cuộc sống chết dở khóc dở. Mỗi ngày trôi qua phải chịu sự giày vò đến mức chỉ muốn chết đi. 

Giá mà không sinh ra trên cõi đời này, có phải sẽ tốt hơn không?

17.9.16

9/9/16

Ngoan...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Những ngày lẩn quẩn , thèm một mình bó gối trong góc nhỏ. Rồi để nước mắt tự do rơi. Sẽ không gồng gánh thêm bất cứ nỗi đau nào nữa, kể cả ẩn ức. Sẽ tự động rơi ra.

Tin nhắn của chị, vẫn luôn có sức cứu rỗi tâm hồn con người. Hóa ra, dù có lớn thế nào, vẫn không thể nào thay đổi được điều ấy , vẫn là quá nhạy cảm, quá lưu tâm , vẫn không đủ tin tưởng nơi ai, rồi lại tự vỗ về, tự ủi an chính mình, rồi tự mỉm cười. Tháng năm tưởng dài, mà thực ra chớp mắt rồi sẽ già ngay thôi.

Vẫn là những ngày chết đi sống lại nhiều lần, mà thực ra dù có ra sao đi chăng nữa, cảm xúc cũng đã chai sạn đi rất nhiều rồi. Không chết được, cũng không sống được. Vậy thì phải làm sao?

Ngoan, gắng, rồi sẽ qua thôi.

9.9.16

7/9/16

Tháng Chín mưa...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Tháng Chín. Trời mưa.

Tháng Chín. Lòng hoang hoải.

Nỗi đau thi thoảng dày vò tôi , buông mình cựa quậy. Trong hơi thở yếu ớt còn sót lại, cố gắng chịu đựng chống chọi cho đi qua ngày bão nổi. Trong khoảnh khắc vô hình nào đó,  hình ảnh về một người đàn ông vững chãi như Bát Hoàng Tử lại hiện ra , người đàn ông ấm áp, dịu dàng, biết quan tâm chu đáo , người đàn ông đã dang tay về phía Soo trong căn phòng đêm hôm đó, mãi mãi trở thành niềm an ủi khó phai. Tôi không rõ mình có thể tự huyễn mình trong bao lâu nữa , chỉ biết nỗi bất lực và sự đau đớn không ngừng dày xéo cơ thể bé nhỏ , chỉ biết sống trọn vẹn ngày nào có thể ủi an tâm hồn của nhiều cuộc đời khác. Và tôi chon phim như một sự cứu rỗi tâm hồn. Khi dần mất đi niềm tin vào cuộc đời , con người không biết gửi gắm cõi lòng lẫn tâm hồn vào đâu , người ta lại tìm đến một đức tin nào đó, hoặc một điểm tựa mà ở đó, tâm hồn họ được vỗ về, trái tim họ được bình yên.

Tháng Chín lại đến. Những cơn mưa vẫn về trên phố. Lòng người cũng ướt mèm.

Tháng Chín lại đến. Vẫn là những hồi ức xa xăm dai dẳng. Kỉ niệm thi thoảng ùa về. Nhói đau.

Tháng Chín. Mùa tựu trường. Trong lấp ló những gương mặt thơ trẻ ấy, một cô bé lóc chóc thân hình nhỏ nhắn nở nụ cười hồn nhiên.

Tháng Chín. Cõi lòng lại càng xác xơ.

Tháng Chín. Giá mà có thể ngủ một giấc dài và rồi không tỉnh lại nữa.

Cuộc đời, cứ thế mà biên niên cô đơn.


Yên
7.9.16


25/8/16

Người của hồi ức

ĐN , ngày...tháng...năm...

Lòng ngổn ngang . Có nhiều thứ cần được giải quyết. Vốn không muốn đối diện , nên chỉ còn cách nẻ tránh.

Con người vẫn thường dằn vặt mình bởi ký ức. Rồi không thoát ra được.

Chớp mắt một năm trôi qua , nhìn lại mình chẳng có gì , cũng không làm được gì. Chơi vơi nhếch môi cười.

Buồn ít thôi. Cuộc đời ngắn lắm, tuổi trẻ cũng vậy. Đừng vì một người mà phí hoài tuổi trẻ. Đừng vì họ mà bỏ lỡ những điều đẹp đẽ phía trước. Ngày hôm qua đã qua, ngày mai lại đến. Chúng ta cần phải sống tiếp cuộc đời mình. Thế thôi.

Chỉ là đến cuối cùng chúng ta không can tâm từ bỏ.

Buông cũng đã buông rồi. Sao còn buồn hỡi em?/

25.8.16

13/8/16

Vì tạm biệt là từ buồn bã...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Quán pub cuối tuần vắng khách. Lúc chúng tôi đến trong quán chỉ có vài vị khách , khi rời đi thì số khách tăng lên được vài người , nhìn chung không đông như mọi hôm. Tôi với chị ngồi tám rôm rả, bỗng người đàn ông ngoại quốc với khuôn mặt buồn bã tiến đến , trông bộ dạng có vẻ mỏi mệt. Chúng tôi định bụng sẽ bắt chuyện , nhưng nhìn thần sắc của người đàn ông , chúng tôi từ bỏ ý định đó. Người đàn ông thi thoảng vẫn nhìn về phía chúng tôi , mắt liên tục đảo qua đảo lại. Rồi dừng ở một vị trí nào đó.

Tôi nói với chị tôi thích con đường này, kể cả không khí nơi đây , có thể ngồi ở đây cảm nhận nhịp sống chậm rãi của cuộc sống , con đường , con người và những ngôi nhà , hàng quán, kể cả những khách sạn cao tầng nhuốm màu cô đơn và buồn bã. Và quan trọng có thể hít thở bầu không khí trong lành không bị vẫn đục bởi những yếu tố ngoại lai khác. Có như thế mới nhận thức rằng bản thân vẫn còn thở. Sự sống trôi qua mỗi ngày đôi khi khiến con người mặc nhiên vô cảm , như cái cách nghe đi nghe lại một bản nhạc đến cũ mèm bỗng nhận ra mình không còn xúc cảm gì với nó nữa , rồi mình lại tự vấn bản thân mình theo cách mình vốn nghĩ. Nhưng tất cả đều chỉ là huyễn hoặc thôi. Làm gì có sự tồn tại cụ thể nào về ý nghĩa của bản chất. Thế đây, chúng ta vẫn vô tình đẩy bản thân vào những tình huống khó , để rồi cứ tự vấn mình hoài một câu hỏi , và không thoát ra được. Buồn cười!

Những buổi tối cuối tuần tẻ nhạt trôi qua. Cứ như thế tôi không còn ý niệm thiết tha về một bầu trời sẽ nhuốm màu khác. Thứ màu sắc ám ảnh con người cả trong mơ , nhắm mắt mở mắt. Tôi lại thấy cô bé sáu tuổi năm đó , ánh mắt cô đơn và chứa đầy sự thơ ngây , tôi lại thả mình trôi theo bản nhạc đang phát " Người của Hồi Ức". Tôi thích viết hoa chữ " Hồi Ức", như một sự trân quý riêng dành. Cuộc đời con người vốn chứa đựng nhiều hồi ức , về tuổi thơ , gia đình, bạn bè , tri kỉ hoặc về một người đặc biệt nào đó. Hồi ức giúp người ta sống tốt , để nhớ về mỗi khi lòng rỗng hoác. Người ta lúc đó giống như những viên đá cứ thế trôi đi trong một dòng nước vốn không có điểm dừng. Những bụi bặm đời thường cũng được rửa trôi.

Tôi bắt đầu thấy ý nghĩ của mình không còn sâu nữa , hoặc có thể do bản thân vốn không muốn nghĩ nhiều, hoặc do nỗi sợ hãi vô hình nhấn chìm khiến bản thân không còn thiết tha nhiều nữa. Cũng có khi tôi không muốn làm một kẻ nhạy cảm và đa suy nữa. Đứa trẻ năm đó mãi không thể lớn lên được nữa. Nó đã chết rồi.

Tạm biệt. Luôn là một từ buồn bã.

Tạm biệt. Có thể là một sự kết thúc.

Chúng ta rồi sẽ tạm biệt để sống tốt cuộc đời mình.

Tạm biệt đứa trẻ năm hai mươi tuổi.


Yên
13.8.16

10/8/16

Ngày lịm ngủ

ĐN , ngày...tháng...năm...

Cô là đứa trẻ hai mươi tuổi được hai năm. Yêu tự do.  Với nụ cười tỏa nắng . Cô không muốn ai chen chân vào thế giới của mình , thế nên lang bạt cùng trời cuối đất. Viết là cách duy nhất cô thấy tim mình vẫn đập , thế giới xung quanh ít nhiều vẫn tác động đến sợi dây rung cảm trong con người cô , và viết là cách cô giữ cho mình sự dung thứ với cuộc đời.

Cô là đứa trẻ tồn tại suốt hai mươi hai năm , vẫn không hề biết rằng tình cảm của người này đến một lúc nào đó sẽ trở thành nỗi chơi vơi trong lòng kẻ khác. Người ta không còn mối tương giao nào với nhau nữa , không đi chung một con đường , hiểu thấu lòng nhau. Rồi người ta khác đi.

Cô không rõ rốt cuộc lòng mình đag vui hay buồn , chỉ biết ngày càng rỗng hoác. Xoay qua bên nào cũng thấy xa xôi , đi giữa đám đông lại thấy mình lạc lõng như chú chim non lẻ bầy. Lâu dần cô thấy mình không còn chung ngôn ngữ với thế giới , không thuộc về phía ai và họ cũng không thuộc về cô. Rồi cô cứ đứng đó cho đến khi dòng người đi xa khuất. Chiều lịm dần.

Chưa bao giờ cô dám nhìn thẳng vào mắt đối phương và bảo họ đừng nói chuyện với cô nữa , bởi cô là kẻ ngàn lần không muốn giao tiếp , không muốn nói chuyện, dù là ai, quen hay lạ, xa hay gần , ngôn ngữ đôi khi là cơn bão vô hình nhấn chìm cô dưới đáy hồ khiến cô không đủ sức vực dậy. Cô chỉ muốn lặng câm sống cuộc đời mình , yên nhiên , tự tại. Có những chuyện giản đơn thế đấy nhưng muôn đời con người không làm được. Như thời khắc họ nhận ra mình đáng lẽ phải từ bỏ nhưng lại không thể bỏ. Lý trí và con tim là giống loài phản trắc nhất trên đời.

Chúng ta đang sống vì điều gì?

Có thấy vui không?

Cô thực sự muốn biết.

Ngày lịm dần.

Chơi vơi, chơi vơi...



Yên
10.8.16

8/8/16

Giữa hai thế giới

ĐN , ngày...tháng...năm...
Từ cõi chết trở về , trong lòng dấy lên nhiều xúc cảm. Thật khó để diễn đạt thành lời. 

Em không rõ rốt cuộc tại sao chúng ta lại gặp nhau, tại sao người lại ở trong thân xác của em, và tại sao số phận người lại bất hạnh như vậy? Em ngỡ mình đang mơ, muôn đời cứ bước đi trong chính giấc mơ của mình , tự huyễn hoặc mình mỗi ngày trôi qua. Màn sương vén lên rồi, chỉ còn em chơ vơ ở lại. Thế giới âm dương chia cắt, người phải quay trở về thế giới người vốn dĩ , thế nhưng em vẫn hoài nuối tiếc một niềm riêng. Rốt cuộc thì cũng có người vì em mà che chở, vì em mà cố gắng, ít ra em còn cứu rỗi được tâm hồn một con người, cho dù thứ hi vọng ấy có mơ hồ và xa xỉ thế nào , chúng ta vẫn đi với nhau một đoạn ngắn, và quan trọng hơn em vẫn còn hít thở mỗi ngày , nhìn thấy bình minh mỗi sáng, mặc những bộ quần áo khác nhau. Người có biết cho đến bây giờ em vẫn còn bối rối và không thể chấp nhận sự thật rằng hóa ra bấy lâu nay người tồn tại trong chính xác thân của em , người bảo vệ, che chở em bởi những tác nhân vô hình khác. Nhưng em vẫn tuyệt nhiên không biết sự có mặt của người . Em thà sống trong giấc mộng đẹp đẽ của mình còn hơn phải đi ra . Những cơn mộng mị từng giết chết em mỗi ngày, em sợ hãi, bơ vơ và ra sức vùng vẫy, nhưng thà cứ như vậy còn hơn tỉnh giấc mộng với cảm giác trống vắng đến nao lòng . Là việc chấp nhận người không ở đây nữa , giấc mộng mùa Hạ đã tan biến cả rồi.

Em không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa, nhưng vẫn ủy mị  và sướt mướt mỗi khi nghĩ đến việc có ai đó bị vứt bỏ. Sự vứt bỏ suy cho cùng là nỗi bất hạnh lớn nhất đời người. Em ngàn lần không muốn nhìn thấy cuộc đời ai đó rơi vào hoàn cảnh bi thương như thế. Hồi còn nhỏ, em chỉ muốn mình là kẻ hứng trọn niềm đau của đời để lại chứ đừng rơi vao ai khác, càng không thể là người em thương như một phần tay chân , sinh mệnh mình. Con cá chết rồi em đành mang đi chôn, cái cây chết rồi em đau lòng chảy nước mắt, ngay cả con chuột nằm chết lòi cả ruột giữa đường, em đều sợ dẫm phải, cảm giác nằm chỏng chơ chết trên đường đáng sợ và lẻ loi lắm, người người qua đường trong dòng chảy gấp vội hờ hững lướt qua nhau mỗi ngày , người ta không ai để ý đến việc con vật cũng cần được ủi an và chia sẻ, trong khoảnh khắc ấy trong đầu em mường tượng đến sự đau đớn về thể xác, và vì thế em không cho phép mình dẫm phải xác thân của loài sinh vật nào cả. Rồi linh hồn của chúng cũng sẽ siêu thoát nơi chân trời. 

Em ngàn lần không muốn người hiểu em, ngay cả khi em là đứa nội tâm vốn chỉ khép lòng, nhưng ngay cả khi người ở trong thân xác em, mà em không hề biết, vậy thì lý do người cất kĩ linh hồn mình và giấu kĩ nơi tận cùng sâu thẳm rốt cuộc để làm gì, em không muốn biết nữa. Em muốn xóa bỏ ký ức , như người xóa bỏ ám ảnh về hồi ức của mình. Nhưng người đâu còn nhớ gì nữa, chỉ có em là nhớ rõ thôi. Càng ngày em càng thấy lạc lõng với thế giới của mình, dù đi đâu làm gì cũng vẫn thế, em phải làm thế nào đây?


Căn duyên kiếp này đã không thành, thì mong kiếp sau sẽ sống một đời yên nhiên hạnh phúc. Chỉ cần có thể gặp gỡ, em đã mãn nguyện lắm rồi, dẫu lòng có buồn hiu hắt.

Chỉ là chơi vơi chút ngày tàn. 

Chỉ là chúng ta không còn gặp nhau trong giấc mơ thêm một lần nào nữa!

31/7/16

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm...

Đọc cũng đã đọc rồi, xem cũng xem xong rồi. Chẳng có kết thúc nào viên mãn trọn vẹn hơn nữa đâu. Quả thực , ban đầu còn ủng hộ THC , cái đoạn ám ảnh nhất chính là lúc THC ngồi bấm móng chân cho TV, lại còn nói phải giữ chân tay sạch sẽ , chỉnh chu vẻ bề ngoài một chút và nhất là không được để mình bị thương. Cái đoạn khiến mình cảm động rơi nước mắt đều nằm ở đó, rồi TV cũng rơi nước mắt y hệt mình , rồi nói với THC rằng cho dù sau này cả hai không đến được với nhau, dù THC ở bên cạnh một người con gái khác thì THC chỉ được bấm móng chân cho mỗi TV thôi, ngoài ra không được bấm cho ai khác. THC cười hiền đáp lại : " Chúng ta sẽ không chia tay". Từng con chữ, sắc thái biểu cảm mình đều nhớ rõ mồn một . Thường cái gì ấn tượng, con người sẽ nhớ rất lâu. Dù bình thường người ta chẳng bao giờ để ý đến. Thế nhưng kết thúc tuy viên mãn nhưng lòng vẫn thấy nhói đau khi nhìn THC chua xót và đơn độc hối tiếc về người con gái mình yêu suốt 4 năm. THC ơi là THC đến cuối cùng thì anh cũng chả còn gì tay trắng vẫn hoàn trắng tay, Suy cho cùng , cô ấy không chọn anh mà chọn LT thì cũng không có gì phải thắc mắc. Anh là người đàn ông của tuổi xuân cô ấy yêu hết lòng không hối tiếc. Còn LT mới là người cùng cô ấy đi đến cuối con đường , là anh tự tay đánh mất trước chứ không phải cô ấy không cho anh cơ hội. Đau lòng có được gì đâu.

Thế đấy, lúc kết thúc một bộ phim. Tôi đã không còn thấy mình nữa.

Ừ , là xót xa thôi.



Yên
31.1.16

23/7/16

Sự trống rỗng đáng thương

ĐN , ngày...tháng...năm...

Tôi nói với bạn nếu tôi là TV , tôi cũng sẽ chọn LT. Bạn gật gù đồng ý với quạn điểm của tôi. Chỉ cần thế thôi cũng đã thấy nhẹ lòng.

Tôi vốn không thích THC . Bởi ngay từ đầu THC vốn là kẻ hèn nhát , thiếu bản lĩnh. Chỉ cảm động ở đoạn THC vừa nhìn vừa xót xa chỗ bị trầy xướt ở chân của TV , rồi sau đó lấy đồ cắt móng chân cho cô. TV cảm động, rơi nước mắt , nước mắt tôi cũng tự động rơi. Lắm khi tôi thấy mình mâu thuẫn, một nửa giằng xéo , nửa kia lại thỏa hiệp. Điều đáng nói ở chỗ tôi cứ đứng mãi ở giữa con đường , mặc cõi lòng tái tê. Quay đầu không được, tiến bước nữa lại càng không. Cứ thế tôi chết trân ở giữa con đường.

Tận cùng nỗi đau hóa ra chẳng còn gì. Chỉ là sự trống rỗng đến đáng thương...

Ngày tàn , một bản ngã tồi tàn bong tróc trên đường ray.


Quên đi , và thôi huyễn hoặc mình thêm một lần nào nữa.


Yên
23.7.16

22/7/16

Lời tự sự số 1

ĐN , ngày...tháng...năm...

Tôi khóc trong chính giấc mộng của mình
Khi nhìn thấy tuổi thanh xuân trôi ngoài hiên vắng
Cô gái tóc mây với ánh nhìn sâu lắng
Ngân nga những ca từ giai điệu tuổi hai mươi

Tôi cười trong chính nỗi trái ngang trên đời
Rằng người của ngày xưa mới là tôi trọn vẹn nhất
Nghiệt ngã đôi khi là kẻ mang nhiều trái đắng
Chạm vào nỗi đau sâu thẳm trong lòng


Năm tháng đó chúng ta nợ nhau lời ước hẹn
Về Vụ Nguyên ngắm cây hòe già một thời mong ước
Tuổi xuân mãi mãi là điều đẹp đẽ nhất
Thế nhưng con người vẫn tự huyễn mình trong mỗi giấc mơ


Yên
22.7.16





17/7/16

Thanh xuân dành trọn một người...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Cho đến giờ phút này, niềm tin về tình yêu dần tàn lụi , không phải vì tình yêu không đủ tốt , hay không xứng đáng , chỉ vì luôn là kẻ chứng kiến những nỗi bi ai trong đời , cho nên dần dà , tôi không còn nghĩ rằng tình yêu là thứ tình cảm đẹp đẽ nữa , suy cho cùng con người ta rốt cuộc cũng chỉ có thể ở cạnh nhau trong suốt thời gian dài , hoặc đi cạnh nhau như một người bạn , hơn là việc trở thành nửa kia của nhau và đi đến cuối con đường. 

Bạn nói , bạn không ghét hay hận người con trai kia. Chỉ là bạn không hiểu tại sao lại chọn cách im lặng, tại sao lại rời đi trong khi cả hai đều yêu thương nhau. Dù cả hai ở hai đất nước khác nhau , dù chênh lệch múi giờ , dù là đêm Đông ảm đạm hay ngày hè nắng chói bạn vẫn nhớ về họ với một nỗi nhớ dong dài , và mỗi lần như thế , bạn tự mình dằn vặt hoài với một câu hỏi : " Rằng mình đã làm gì sai? ". Có những câu hỏi người ta đến cuối đời vẫn không có câu trả lời. Thay vào đó người ta chọn cách phó mặc , hoặc lặng im. Rồi ngày tháng cũng trôi, ngoảnh đầu nhìn lại , mọi thứ đều trôi xa cả rồi. Người ta buộc phải khác đi.. Tôi đọc được nỗi buồn qua ánh nhìn trũng sâu khi bạn nhìn tôi mỉm cười trong chua xót. Có tiếng gì đó khẽ rơi vụn trong không gian đặc quánh nỗi buồn và sự cô đơn. Tôi nhìn lại mình , chỉ biết thở dài.

Lâu rồi, tôi không động đến câu chữ. Chỉ vì sợ nhìn thấy mình , sợ nghe trái tim mình thổn thức, sợ nỗi bi thương trỗi dậy. Nhưng cuối cùng , nỗi bi thương khác lại đến khi tôi nghe chị kể về chuyện của mình , khi tôi xem So Young. Và khi tôi chứng kiến những câu chuyện cảm động quanh mình , Ngoài đọc sách , người ta có thể sống nhiều cuộc đời qua những câu chuyện kể , những sắc thái cuộc đời lắm khi cũng khiến người ta khóc dở, chết dở. Nhưng trong cái bi thương đâu đó vẫn tồn tại những tình cảm chân thành.


Và như thế , tôi thấy mình như cái cây bị hút hết sinh khí. Không thể lớn lên, còi cọc và bé nhỏ. Như cái cách người ta tự tước đi sự sống của nhau mỗi ngày. Bầu không khí bị vẫn đục bởi bụi bẩn , bởi những tiếng quát tháo , khóc lóc pha lẫn sợ hãi. Người ta chết vì không tìm thấy sự trong lành. 

Tôi vẫn nhớ đến So Young như một sự ám ảnh. Cô gái trong câu chuyện dành trọn tuổi xuân yêu một chàng trai học cùng trường đại học , cùng khoa và cùng ngành. Cứ ngỡ họ sẽ là người cùng cô đi đến cuối con đường , thế nhưng chàng trai đã đưa ra quyết định khác thay vì ở bên cô. Du học thạc sĩ ba năm tại Mỹ. Anh ra đi trong im lặng và câu chuyện tình yêu đẹp như mơ của hai người trở thành bản tình ca dang dở , cô gái chết lặng trong nỗi đau và sự rời đi. Trong khoảng thời gian khó khăn và đầy mỏi mệt ấy , một chàng trai khác từ Mỹ trở về, đó chính là người anh thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô thuở nhỏ. Người đã chọn cách lặng im rời bỏ cô khi cô học năm nhất. Thế giới lúc đó trở thành những mảnh vỡ đâm vào trái tim bé nhỏ vốn như ánh nắng mặt trời, cô khóc , suy sụp rất lâu. Rồi cũng đi qua những ngày thê lương như thế. Và anh chính là ngôi sao sáng nhất trong tinh cầu cô độc của cô. Một lần nữa, sự trở về của anh khiến trái tim của cô như được tỉnh giấc. Giấc mơ ngày nào vẫn lấp lánh sắc màu hạnh phúc. Câu chuyện không dừng lại ở đó cho đến một ngày chàng trai tuổi xuân quay về, một lần nữa cô như đứng giữa hai thế giới. Một người là tình yêu thuở nhỏ, còn một người cô đã dành trọn tuổi xuân không hối hận dốc lòng yêu thương. Thế giới xung quanh cô trở nên chao đảo. Trái tim thổn thức những nhịp rất riêng. Dẫu biết những mô tuýp chuyện thế này không ít, nhưng vẫn khiến bản thân xót xa đến mức đau lòng, nhớ đến câu chị nói " Chị học tiếng Anh, nhưng ông trời lại bắt chị giải Toán , em nói chị phải làm sao đây?". Cuộc đời luôn là những biến cố đau lòng , đẩy con người ta vào những ngã rẽ không có lối ra. Tiến thoái lưỡng nan âu cũng là chuyện bi thương của cuộc đời. Tôi không có gì ngoài hai chữ " xót xa".

Chị cũng đã dành tuổi xuân bảy năm trọn vẹn cho một người ở cách xa một vòng trái đất. Cuối cùng chỉ nhận về thương tổn và chết lặng khi đối diện với sự cô độc đến đáng thương. Chị chết lặng trong chính giấc mơ tuổi trẻ của mình về một lời hứa " Sẽ không rời xa". Nghe mà tái tê cõi lòng. Chân tình ở đời vốn đã khó tìm, nay lại dội về những niềm riêng đắn đót như thế thử hỏi liệu có ai dám đem chân tình để đổi chác , mua vui? Tôi nói rối, điều bi thương nhất của con người chính là nhớ về niềm hạnh phúc trong nỗi thống khổ. Nên thôi, sống được ngày nào hay ngày đó, xong khúc nào xong khúc đó, rồi thôi. 

Chúng ta là những đứa trẻ buộc phải lớn lên. 


Yên
17.7.16

5/7/16

Ngày...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Ngày quạnh quẽ , bầu trời thê lương ủ dột đến thương.

Ngày cho dù có tệ hại mệt mỏi đến mức không muốn hít thở cũng vẫn phải tiếp tục thở.

Ngày có là nắng hay mưa cũng thê lương thế thôi.

Dù có bước trăm ngàn bước , leo mãi , leo mãi cũng không qua nổi cách vách sầu trắng phau. Một tôi méo mó nhếch câu kinh kệ.


Sống , đôi khi là một việc mệt mỏi đến đau lòng.

p/s: Việc tỏa sáng là của bóng đèn, việc của chiếc lá là phải xanh tươi, còn việc của mình , là lấp đầy ngày bằng những nỗi mông mênh.

5.7.16

4/7/16

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm

Những ngày mùa Hạ nóng hầm hập , trái tim không chịu ngủ yên , buốt rát và nhói. Cơn đau hành hạ giữa đêm quằn quại suốt bốn tiếng đồng hồ tận đến sáng. Đi qua cơn đau biết bao lần , mỗi lần như thế lại thấy mình như được hồi sinh. Ở một khía cạnh nào đó , nhận ra con người hoàn toàn không yếu đuối như chúng ta vẫn nghĩ , chỉ là đi qua nhiều nỗi đau , con người tự khắc sẽ bình thản .

Bây giờ đã là tháng Bảy, thèm ra biển và hóng gió. Thèm Hội An đến mức tủi thân, nhưng với sức khỏe như thế này...thì chỉ có nước ở nhà nhìn bạn bè tung tăng thôi.

Người ta dịch mấy chục trang sách không sao , mình mới dịch có mười bảy trang thôi đã thấy ong bướm lượn quanh đầu. Thật là đau lòng.

Bạn từ Úc về, tặng cho sợi dây chuyền thật dễ thương. Món quà như an ủi mình.

Những ngày thê lương lại về, cuộc đời cứ thế mà biên niên cô đơn.

Thôi, không sao, sẽ ổn cả mà.

Ngoan, ổn thôi!


Yên
4.7.16

27/6/16

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm...

Có những người chỉ có thể đứng bên lề cuộc đời mình , nhìn mình , nhưng chẳng thể chạm đến. Có những người chấp nhận chôn chặt tình cảm của mình , thầm lặng dõi theo, tuyệt nhiên không chạm đến. Lại có những người cả đời cũng không thể chấp nhận một người , cả đời không chịu quay đầu nhìn lại phía sau . Rồi sẽ là xót xa thôi.

Sang quán bạn chơi , hai đứa đang ngồi tỉ tê to nhỏ thì trời đổ mưa tầm tã , mình không phải là đứa giỏi nói nhiều, thế nhưng vẫn cố gắng buông chuyện cho bạn cảm thấy đỡ buồn. Nhưng rồi nó càng buồn hơn , mình thất bại thảm hại.

Tốt nhất cứ để lòng mình trống , có khi lại tốt hơn.

p/s: Đây là B và C. Là hai người đã có tên trong ký ức xinh đẹp của mình.


 27.6.16

20/6/16

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm...

Bạn mở quán cf mới , ngay cạnh biển . Khoảng không gian rộng rãi và mát mẻ , hướng tôi ngồi gió biển thổi vào , mát rượi , bên cạnh là nhiều resort lớn. Khi đã dịch xong bản hợp đồng cho John, tôi ngồi đó , chẳng làm gì , chỉ nhìn lên trời rồi để tâm hồn mình cứ thế trôi đi . Phải có những ngày mệt nhoài không còn thấy bản thân , mới thấy quý khoảnh khắc như bây giờ. John đến , tôi đưa bản hợp đồng đã dịch , rồi chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau suốt nhiều giờ đồng hồ sau đó .

Bạn thuộc tuýp người giống tôi , thích những điều bé nhỏ , giản đơn và không kém phần xinh xắn . Bạn tự tay chăm sóc cho từng cái cây , bông hoa , cả những chiếc ghế và từng cái cốc. Góc nhỏ của bạn có một đóa hướng dương rực rỡ đựng trong một chiếc lọ thủy tinh trong suốt , lần đầu bước vào ánh mắt tôi dừng lại khá lâu trước vẻ đẹp đầy sức sống và tươi trẻ của loài hoa ấy , một câu nói bâng quơ hiện về trong tâm trí lúc đó : " Hãy sống rực rỡ như loài hoa hướng dương ". Như một luồng điện xẹt ngang rồi tan biến trong phút chốc , giọng bạn phía sau vang lên , quay lại đã thấy dáng bạn nhỏ nhắn đứng cạnh. Có nhứng thứ người ta nghĩ mình quên , nhưng thực ra vẫn nhớ.


Yên
20.6.16

12/6/16

Không còn thiết tha

ĐN , ngày...tháng...năm...

Chị nhắn tin trong lúc đang dạy : " Nhóc à, chị có chuyện muốn nói".

Tôi reply.

- " Dạ, chị nói đi ".

- " Em sẽ làm gì khi biết ai đó phản bội em và cơ hội sống sót của họ chỉ còn 10%?".

Nghe xong câu ấy , điện thoại từ trên tay tôi rơi tõm xuống nền đất. Rất lâu sau đó , tôi mới có đủ can đảm trả lời câu chị hỏi.

Có một số thứ cho đến cuối cùng vẫn là không giữ được. Để rồi suốt đời , nỗi ám ảnh kể cả sự ray rứt một lần nữa lại nhấn chìm bản thân đến tuyệt vọng. Khi nhìn lại , hóa ra bản thân đã đứng bên lề cuộc đời họ mất rồi. Tôi tự trách mình , rất lâu. Trong đêm tối , tôi thấy chúng tôi trôi về phía ngược lại. Vun vút. Không điểm dừng.

Bạn là người thứ hai sau chị dùng cụm từ " không còn thiết tha ". Nhưng sau một hồi thảo luận về ý nghĩa và sắc thái , bạn chốt một câu : " Ừ, nhưng dù sao " không còn thiết tha" cũng là cụm từ buồn. Còn trẻ nên say mê hơn thì phải. Có khi " không quá thiết tha " cũng giống như một kiểu tự vệ , để khi phải mất đi thứ gì đó , bản thân ít thấy bi thương ". Tôi cười trong im lặng,

Tôi cũng không còn tha thiết, hay thiết tha gì nữa , Bạn cũng vậy, nghe thật đau thương , nhưng mặt khác cũng là sự đề kháng nên có của trái tim.Là bản năng như vốn dĩ. Chỉ thế thôi.


Yên
12.6.16

6/6/16

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm...

Hội An mưa. Sấm sét rùng rợn , làm hỏng đường điện trong phố. Con đường từ Hội An về nhà đèn điện tắt ngấm , hoàn toàn bị bao phủ bởi màu đen đặc quánh. Có cảm tưởng như đang đi trên con đường làng quen thuộc lúc nhỏ ở quê , không gian cũng hệt như bây giờ. Mà hồi đó còn biết sợ , giờ thì bình thản. Trời thật biết trêu ngươi con người, mấy tháng trời không mò vào đó , hôm nay ngẫu hứng đi , thì trời liền gọi mưa ghé thăm. Cũng chiều lòng người ghê gớm . Mang áo mưa đi giữa lòng phố , đã lâu lắm rồi không được đi dưới mưa , không được nghe tiếng nhạc không lời dịu dàng trong trẻo vang lên nơi chiếc loa rè cũ kĩ cuối góc đường Nguyễn Huệ , tiếng nhạc Trịnh văng vẳng từ hẻm nhỏ lúc xa lúc gần. Có khi níu giữ gót chân người lữ hành trên phố ghé lại dừng chân. Mặc cho trời mưa gót chân đau rát vẫn cố đi hết con đường Phan Chu Trinh đầy xác hoa giấy . Chỉ ước lòng nhẹ tênh.

Thôi, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu , dẫu biết là chuyện hoang đường, Nhưng thôi, cố gắng. Ngày mai thức dậy sẽ là một ngày bình thản.

6.6.16

2/6/16

Nostalgie

ĐN, ngày...tháng...năm...

Những ngày nằm xuống, thấy câu chữ của Mạch Trầm hiện ra , khi gần, khi tỏ, có khi xa xôi dịu vợi, nhắc nhớ về một ngày tháng Bảy năm nào lần đầu đọc bài chị viết , lần đầu đạt giải nhất cuộc thi viết , lần đầu mang tâm trạng của người được nhận giải thưởng. Và cũng là lần đầu nhận ra những mỏi mệt về con đường phía trước , phải đi. Dẫu là mưa hay nắng thì cũng thê lương đến thế thôi. Đi qua biết bao mùa , vẫn thấy cuộc đời dài rộng quá , mà kiếp người lại nhỏ bé , ta làm hạt bụi nhỏ bám gót kẻ ở , người đi. Đâu đó ca từ của Trịnh lại vang lên : " Thôi về đi, đường trần đâu có gì...". Nỗi ám ảnh khó phai.

Những ngày dài thật dài , nhớ giọng dì lạ kì , nhớ tuổi thơ, nhớ H, và cả B. Nước mắt rơi tự do. Không điểm dừng. Chơi vơi rơi về cuối trời. Hiu hắt một khoảng trời màu xanh.

Cứ không phải đau buồn người ta mới khóc . Cũng không phải đau đớn người ta mới kêu la, cũng như những ngày người ta trở nên câm lặng trước cơn đau , chai sạn trước mất mát, không còn cảm xúc trước niềm vui , nỗi buồn của ai. Người ta cần học cách buông lơi.

Năm tháng bây giờ cũng bãng lãng như sương , người đi , kẻ ở nhẹ tênh như mây trời , trái tim đôi khi phó mặc mọi thứ , chỉ chờ lấp đầy bằng những ngày mùa Đông giá lạnh.

Hôm trước , mơ thấy H . H cười với mình, thật tươi. H vẫn là khoảng trời mênh mang đầy gió, man mác buồn , mang lẫn một chút trong trẻo lẫn dịu ngọt, thanh xuân của mình đều nằm ở đó, khoảng sân trường đầy nắng giòn tan. H vẫn đứng đấy, rồi cười, Ấy vậy mà mỗi khi nghĩ về cậu , mình đều thấy có lỗi. Xin lỗi  vì đã biến tuổi trẻ của cậu thành một mớ bòng bong rồi quay lưng ra đi như thế. Xin lỗi vì đã không đối diện với cảm xúc thực trong lòng mình. Xin lỗi đã tỏ ra lạnh nhạt với cậu . Mình là đứa trẻ không tốt. Mình sai rồi. Hôm nay một lần nữa , mình cúi đầu xin lỗi cậu.

Rất sợ những ngày thê lương như thế này, nhoi nhói nơi lồng ngực. cảm giác hoang mang lại ùa về.  Muốn làm một điều gì đấy , nhưng không thể. Rồi sẽ là những đêm dài tuyệt vọng đến thế thôi.


Thì ra , Nostalgie lại ùa về. Con người chỉ hoài niệm về những ký ức đẹp đẽ , còn ký ức đau buồn thì chỉ nên bỏ lại phía sau.  Ừ, đúng rồi, ở đó tuyệt nhiên sẽ không có bất kỳ đau đớn hay xa xót nào nữa.

Ngoan, sẽ ổn thôi, Nhắm mắt. Ngủ ngon!


Yên
2.6.16



26/5/16

Giấc mơ cuối cùng

ĐN , ngày...tháng...năm...

Thì ra cuộc đời còn có những ngày mệt nhoài và không muốn sống như thế, thân xác rã rời và cõi lòng tái tê. Người ta trôi dạt về một phía hư hao không tiếng động , khuyết thiếu xót xa nhạt những mặt người, không oán hờn , bon chen và nhẹ hẫng như không. Có như thế , mới biết ngoài bản thân mình , con người hoàn toàn vô cảm trước nỗi đau kẻ khác , tốt nhất không nên đưa tay về phía ai. Chỉ có mình, tự cứu rỗi mình. Rồi cứ thế lớn lên.

Đêm qua, giấc ngủ chập chờn , lại giật mình giữa đêm và cứ thế gào thét. Nỗi sợ hãi bủa vây, giá có thể nghe ai đó nói thì tốt biết mấy, mình muốn bé lại, muốn nghe Ngoại dịu dàng ôm vào lòng, rồi ủi an. Muốn một lần khóc như một đứa trẻ, không phải kiềm chế, cũng không gắng gượng thêm một phút giây nào nữa. Bởi ngay cả khi bản thân rơi vào trạng thái vô thức, hôn mê sâu, người ta vẫn muốn tan ra như bọt biển . Biến mất vào thời khắc cơn đau thêm lớn rộng.

Một ngày . nhìn thấy bản ngã của mình ở nơi miền quê hẻo lánh, nghe như đời không trôi nữa,

Một ngày, nhìn thấy sự xô vọng rơi xuống , mảnh trăng cuối cùng chấp chới trong hơi thở dài thượt của đêm. Hun hút sâu.

Một ngày , chú chim nhỏ không còn hót ca nhảy nhót trong lồng nữa. Sự lặng im diễn ra sau đó. Mãi rất lâu về sau, không ai còn nhớ đến nữa . Mọi thứ lùi vào dĩ vãng. Qua đi,

Một ngày , con người đứng yên trong thế giới của mình, hồn nhiên phả ra nụ cười chua chát. Không phải cứ là trẻ con thì sẽ hạnh phúc. Dị hợm nhếch khẽ câu kinh kệ.

Một ngày, tôi níu giấc mơ cuối cùng trở về

Nhưng , chúng

không còn muốn trở về nữa.

chúng,

cười nhạo tôi

trong sự

lầm tưởng

bạc màu.


Yên
26.5.16


2/5/16

Căn nhà số 0712

ĐN, ngày...tháng...năm...

Trời hôm nay mưa, có điều mưa không lớn, lớp bụi bám lâu ngày vẫn chưa trôi đi. Chúng vẫn bám chắc vào một góc. Dự là chúng sẽ không chịu đi cho đến khi chúng trút bỏ những phiền muộn, nhưng lấp lửng không âm.

Lòng hôm nay nhẹ tênh, trống rỗng và cô đơn.

Mình nói với Tồ rằng mình không muốn gặp gỡ, giao du với ai, đôi khi muốn đi xa cần tìm bạn đồng hành, thì người đó sẽ là Tồ, không cần phải nói gì, chỉ cần lặng im đi cạnh thôi. Tồ cũng đồng ý với mình như vậy, không hiểu sao mình chỉ nói mới nửa câu, Tồ đã hiểu, nói hộ mình vế phía sau. Tồ nói giờ đi đâu, làm gì cũng đều thấy vô vị, trống rỗng, chỉ muốn một ngày hoạt động hết công suất rồi tối về ngủ một giấc cho đến sáng. Vậy là ngày cũng qua. Cuối tuần lại tự thưởng cho mình một cái gì đó, xem như món quà mà những đứa trẻ trong tư thế người trưởng thành tự mua cho mình. Vậy là yên vui? Tôi không rõ Tồ có vui như lời Tồ nói lúc hai đứa đang ngồi với nhau trong WD nhìn dòng người dưới phố trôi, nói với nhau biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất, rồi cũng để lại những khoảng không trong ngôn từ. Vào thời khắc đó, có một điều gì đó dấy lên rồi lại thôi. Tôi bỏ lửng câu chuyện lẫn cảm xúc của mình ở buổi chiều hôm đó. Tại WD. Lặng lẽ.

Thi thoảng trong giấc mơ của mình, hình ảnh về một người lại hiện về. Lúc đó bản thân yếu đuối một cách ghê gớm, biết làm sao đối mặt với nó đây? Rõ ràng là bản thân vẫn còn nghĩ về họ, dành tình cảm cho họ, nhưng...chúng ta không chung khoảng trời. Kết cục vẫn là số không. Chỉ có hai từ " xót xa" ở đây thôi.

- Ê, khi nào mới hết thổn thức và đau lòng khi nghĩ đến con người đó?

- Không biết nữa, cứ để tự nhiên đi. Mệt rồi.Tốt nhất là nên vứt bỏ.

- Nếu không vứt được?

- Thì cất luôn đi.

Ừ, thôi được rồi, ngủ luôn đi...



Yên
2.5.16


29/4/16

Một tôi, cắt lát tôi...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Những buổi tối cảm nhận vòng quay chậm rãi của cuộc sống qua cơn gió mát lạnh xiêu vẹo trên cột cờ, trên ngọn đèn già nơi đầu hẻm, buổi tối không người vắng lặng, buổi tối rơi vào thinh không. Khi ngoài phố là những náo nhiệt đi về, xe cộ ngược xuôi đông đúc. Con người bận rộn với bản thân, bận rộn hít thở, bận rộn với vòng quay tròn đều của cuộc sống. Tất cả cuốn chúng ta đi một cách vô thức, chúng ta vô vọng trôi ngang nhau, chạm mắt có, vô tình có, hững hờ có. Rồi một ngày nào đó ngoảnh đầu nhìn lại, chẳng thấy gì, ngoài nỗi tiếc nuối lẫn xa xót in hằn trong tâm. Hoài niệm lùi dần vào dĩ vãng, câu hát ngày xưa, giọng nói ngày xưa, và cả những khoảnh khắc tươi đẹp nhất đời người. Đều ở lại tại phút giây ấy, tôi gọi tên nó là Boulevard số 0 - như một sự trân quí riêng dành. Ở đó có tuổi thần tiên tươi đẹp, nụ cười trong trẻo và một trái tim đầy tự do, khát khao vùng vẫy. Phải đi rất xa để trở về. Hôm nay, đột ngột nhận ra bản thân đã đi được một quãng đường khá xa, cũng đã đánh rơi nhiều thứ, đánh mất nhiều người và không can tâm với một người.


Vẫn nuôi hi vọng cầm bút viết về câu chuyện cuộc đời của một người, nhưng rồi vẫn chưa đủ can đảm. Ý nghĩ đó một lần nữa lại bị vứt vào sọt rác. Thế đấy.

Chỉ là hôm nay nói chuyện với bạn cũ về những ngày cấp Ba tươi đẹp. Tự nhiên nhớ da diết khoảng thời gian ấy. Mà nó gắn với nhiều người. Thật khó quên.

Làm người trưởng thành mệt mỏi rồi, muốn bé lại thôi.

Mình muốn làm một con mèo ngủ ngoài hiên đang phơi nắng. Vậy là hạnh phúc nhất rồi.

Ngày, dài.

Một tôi, hờ hừng nhìn.

Một tôi hờ hững, cắt lát tôi...


Yên
29.4.16

24/4/16

Rơi trong chơi vơi...

ĐN, Ngày...tháng...năm...

Chủ nhật là chợ phiên, là nắng nóng, là hội sách, là váy, là son, trời ơi chỉ muốn ôm chúng vào lòng rồi hả hê với sự thỏa mãn của bản thân. Chủ nhật là ngày thảnh thơi nhất trong đời đứa bánh bèo chỉ muốn sống một cuộc đời tự do tự tại, nhẹ tênh như mây, và trong trẻo như mùa Hạ. À Mùa Hạ của bé gái sắp đến rồi. Nên vui hay nên buồn? Khi Lana lại hát Summertime Sadness ở góc phòng, ăn kem và mở cửa sổ cho nắng chiếu vào, tâm hồn mùa Hạ sẽ thế nào nhỉ? Mình đang mường tượng ra viễn cảnh ấy đây. Hì hì, mình là mặt trời mùa hè bỏng rát rồi cơ mà, đừng ai chạm vào mình nhé. Nếu không sẽ tổn hại da đấy. :)

Kể chuyện với M về cái việc đăng kí tham gia Golden Path Academics, xem lướt qua M bảo cái tổ chức này có vẻ ok, hợp lý, phù hợp với mình và có tương lai. Rồi M gửi cho cái CV khi M apply trường ở Canada. Xem xong hoảng hồn, chân không chạm đất suốt một tiếng đồng hồ, đầu óc đông đặc, vẫn không tin nổi vào mắt mình, mắt đang dúi vào màn hình chằm chằm rõ ràng là CV của M mà cứ ngỡ mình đang đọc CV của ai, thật không thể tin được, M có đến năm cái bằng cao đẳng lẫn đại học nhiều ngành từ Pháp, Mỹ, Anh, Canada cho đến Úc. Rồi lại còn chứng chỉ tiếng anh, đến giờ vẫn còn bàng hoàng . Mình tự hỏi bản thân rằng không lẽ suốt những tháng năm tuổi trẻ M đều vùi đầu vào việc học nơi xứ người? Và không lẽ khoảng thời gian M chọn cách im lặng không liên lạc chỉ để tiếp tục theo đuổi mục tiêu của đời mình?  Bắt đầu thấy chao đảo rồi, cái con người đó...Muôn đời vẫn xa xôi như vậy. Có chút gì đó nghèn nghẹn ở đây. Đôi khi bản thân cũng không hiểu nổi chính mình. Thật là bi ai.

Ba tháng không gặp, trước khi đi cứ nghĩ chắc hai đứa không biết nói gì với nhau, ai dè gặp rồi, ra bờ sông ngồi hóng gió uống nước mía, hai bà bánh bèo ngồi tám rôm rả như mấy chục năm mới gặp lại không bằng, thoải mái còn hơn đi với L, Th và Tồ. Buổi tối như thế này thật tuyệt, không cầu kì, ồn ào và vội vã, khí trời trong lành , mát mẻ, thuận tiện cho dịp relax cuối tuần. Ngày mai công cuộc bận rộn lại sẽ bắt đầu, và bản thân lại bị cuốn bởi nó. Sự nghiệp cày cuốc lại bắt đầu. Cũng phải có bắt đầu mới có thời gian relax, lẽ hiển nhiên thôi mà. Còn cau có kiểu gì nữa, vậy là an ổn rồi.


À mà lâu rồi mới uống nước mía, ngọt và trong y hệt bầu không khí mình đang hít thở. Bọn trẻ chơi đua xe tông nhau rầm rầm, đứa này tông phải đứa kia rồi lại chí chóe, nghe mà nhức đầu.

Một phút giây nào đó, nghe được cái tên quen thuộc phát ra bởi cái người ngồi bên cạnh : " P"...

Khoảnh khắc ngưng đọng

Sự thấu hiểu giữa người

Rơi trong chơi vơi...



23/4/16

Tự sự ngày...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Chiều, gió man mác từng cơn, thổi tung những mệt nhọc trong lòng, có thể cảm nhận trọn vẹn từng câu chữ của bài hát đang phát ra trong điện thoại, diu ngọt, sóng sánh như cốc cà phê cuối góc đường TP, mà có lần rong ruổi thế nào lại chui tọt vào đó, rồi phải lòng , và bu bám cho đến bây giờ. Yên nhiên lạ.

Lớp học mới gồm mười người, học viên nhỏ nhất học lớp mười một, học viên lớn nhất ba mươi tuổi. Lúc nào cũng là phần giới thiệu và chào hỏi đầu tiên, lướt nhìn thoáng qua mười người trong căn phòng nhỏ, nhìn chung cũng tạm ổn. Có điều, đến phần giới thiệu của một cậu bé học năm thứ nhất đại học, cả lớp dừng lại hồi lâu, trông cậu rụt rè và khá nhút nhát, câu chữ phát ra một cách rời rạc và nặng nề. Đây không phải lần đầu tiên bản thân bắt gặp cảnh này, chỉ là cậu bé khiến tôi nhớ đến anh T, từ dáng người, đôi mắt, và cả khuôn mặt cũng hao hao giống, và cái tính cách rụt rè như bấy giờ. Giây phút đó ngỡ như mình đang trở về khoảng thời gian ba năm về trước, trong một hoàn cảnh, một mắc xích nối tôi, anh T và cả M. Chung một bầu không khí, khung cảnh và cả con đường. Có điều gì đó ở đây khiến tôi khúc mắc mãi, rằng rốt cuộc thì tôi đã bỏ quên mình ở đâu trên đại lộ không có tín hiệu giao thông, một nơi khô cằn sỏi đá, hoa không thể mọc và cỏ cây thì khô queo. Tôi phải làm sao để quay trở lại thời khắc đó, khi tất cả giao nhau tại một điểm dừng. Là Lotato. Hay Boulevard. Và còn cả Azura?. Tôi lơ ngơ như người mớ ngủ, khi cậu bé trước mặt mình tên là Nguyễn Hoài Niệm, rõ ràng không phải là T, nhưng tôi vẫn lẩn thẩn ngộ nhận đó là anh, khi cậu bé nhìn chằm vào mắt tôi và chậm rãi giới thiệu. Đôi lúc, con người phủ nhận chính mình. Tôi đã nhận ra điều đó khi nhìn thấy T trong cậu. Xa xôi quá một vùng trời nắng hạn. Dù có là thế nào đi chăng nữa, cái tên lẫn con người đều khiến tôi ấn tượng.

Cuối buổi học đầu tiên, một cô bé chạy đến cạnh tôi rốt cuộc chỉ để hỏi rằng tôi bao nhiêu tuổi, trông tôi khá trẻ so với những giáo viên ở trung tâm bấy giờ, tôi cười trong suy nghĩ, chỉ đáp ngắn ngọn với cô bé rằng tôi không có tuổi. Thế nào gọi là trẻ, là già với tôi không quan trọng. Thật ra thì nói đùa với cô bé như vậy cốt để mọi thứ thú vị theo cách riêng nào đó, chứ còn cái việc hỏi về thông tin cá nhân, tôi vốn không thích. Hãy để mỗi người là một ẩn số trong lòng ai đó, dẫu quen, dẫu lạ. Thì ít nhất sự khác biệt tạo nên điểm riêng của một người, đó là cách để họ không bị nhầm lẫn trong đám đông và giữa cuộc đời, dài rộng thế này.


Làm việc chung với John, thật dễ chịu. Không gay gắt và kĩ lưỡng một cách khó chịu như Torn. Khác với Torn, John vui tính, dễ gần lại tốt bụng, có điều gì khuất mắc cần trao đổi chỉ việc hỏi thì anh sẽ nhẹ nhàng trả lời. Nói chung là khá hài lòng và không quá áp lực.

Tóm lại là tối nay dạy hai suất. Hơi bị đuối và chỉ muốn có một giấc ngủ thật sâu.

Thực ra thì làm việc với người nước ngoài tốt hơn làm việc với người Việt. Bản thân hài lòng và không đòi hỏi gì thêm nữa. Cái gì cũng vừa phải thôi sẽ trọn vẹn hơn nhiều.

Ngủ thôi.


Yên
23.4.16


21/4/16

Pastel...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Mua được màu mình thích thật tuyệt, màu xanh pastel nhẹ nhàng thanh thoát như cách cô giơ những ngón tay bé nhỏ của mình trong lọn nắng sớm mai. Hôm qua là một ngày dài , cô lại thấy mình xa. Cứ như thế cuốn cô vào vòng quay tưởng như không thể thoát ra được nữa. Cô khóc, trong chính giấc mộng của mình. Không ồn ào, chỉ lặng lẽ. Lặng lẽ...

Cảm ơn vì đã cho bản thân thêm một mùa hè nữa. Mỗi một mùa hè, nghe Lana thì thầm Summertime Sadness, Young and Beautiful... thấy hồi sinh thêm một phần, mùi vị trở về nơi đầu lưỡi, ngọt nhạt, chua cay...

Cảm ơn vì đã để bản thân đi đến giờ phút này. Để có thể cảm nhận cuộc sống qua ô cửa nhỏ bệnh viện vào những ngày thê lương nhất. 

Cảm ơn chậu xương rồng bé nhỏ bạn tặng khi về nước. Như một ân tình dành cho đứa ngớ ngẩn như mình. Là điểm tựa giúp mình sống sót qua nhưng phút giây yếu lòng. Mênh mông. Mênh mông.

Cảm ơn Q, vì đã là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm đặc quánh, kiên cường và lẻ loi. Một năm trôi qua, sự rời đi của cậu đến bây giờ vẫn còn là một sự ám ảnh, khó quên. Không phải vì bản thân không đủ tốt, mà vì tự thấy hổ thẹn với cậu. Rồi thì cũng sẽ có những ngày âm u và xám xịt, thế thôi. Ngược tâm nữa rồi. :(

À mà, hôm nay không muốn thở than nữa. 

Chỉ là muốn nói, mua được màu mình thích, thấy vui vui. Niềm vui có chút viên miễn được dệt nên bởi một đứa bánh bèo như mình. 

Hi Q, hôm nay cậu ổn chứ?

Yên
21.4.16

16/4/16

Phím số 3...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Q nói là Q sẽ đi, đến một vùng trời khác với niềm mong ước to lớn được tự do vùng vẫy của tuổi trẻ, như một buổi sớm mai nào đó, Q biến mất một cách đột ngột không báo trước. Điện thoại ò í e ngoài vùng phủ sóng, hoặc có khi nghe đi nghe lại bài ca bất hủ của nhân viên tổng đài điện thoại " Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được....", lần thứ n khi tôi biết Q đã bốc hơi mất trước khi tôi nhấn phím số 3. Q vẫn bí ẩn như ngày nào. Nhẹ như gió , và hoang lạc như cánh thiên di.

Tôi chưa từng hỏi Q bất kì điều gì về sự biến mất của cậu, kể cả khi Q đột ngột xuất hiện với cuốn sách có bài tôi viết. Rồi khi tôi quằn quại trong cơn đau ngất người, phím số 3 bên kia vẫn lặp đi lặp lại tiếng tít tít rít dài. Và khi ấy tôi tự dằn vặt mình hoài một câu hỏi : " Tôi đang làm gì?". Câu hỏi trôi tuột vào đêm , tôi bị mắc kẹt giữa hai thế giới. Nhìn bên nào cũng thấy trống không. Rồi thì tôi cũng quen tay nhấn phím số 3 mỗi khi đi lạc trên đường.

Có một người, dẫu trăm ngàn lần, tôi đều không muốn nhắc, thế nhưng họ vẫn xuất hiện trong giấc ngủ hằng đêm đến ám ảnh, cái người mà tôi đã cho vào một căn phòng và khóa trái cửa. Đến khi mệt mỏi lại tựa vào, và thủ thỉ, rồi lại đi tiếp. Cứ thế một năm trôi qua, tôi không còn khả năng tự độc thoại với chính mình thêm một lần nào nữa. Cứ nghĩ đến họ, lại sợ trái tim mình sẽ rấm rức, nên chỉ còn cách chôn giấu trong lòng. Tôi từng kể về P với Q, về cái người khiến tôi thổn thức, duyên phận buộc nhầm chúng tôi đi chung một quãng đường, rồi cắt ngang. Tôi cười nhạo chính mối nghiệt duyên ấy với cậu, rằng ông trời thật biết đùa giỡn, Q im lặng, lắng nghe, tuyệt nhiên không an ủi. Về khoảng ấy chúng tôi giống nhau, dù không nói vẫn có thể hiểu ý của đối phương. Điều cuối cùng ở lại vẫn là sự tiếc nuối không thể vãn hồi mà con người lúc ấy đã bỏ lỡ. Lướt qua nhau, đi cùng nhau, gặp gỡ, hội ngộ và chia ly thực ra cũng mong manh đến thế thôi.

Phím số 3 vẫn không có người. Chỉ có tiếng tít dài vọng lại.

- " Dù ở thành phố nào, cũng đều sẽ lạnh". Take care of yourself".

- " Hôm nay là ngày lễ, ngoài đường đông đúc lắm, đi mãi rồi cũng đến lúc muốn nghỉ chân".

- " A mệt rồi, muốn nhắm mắt và ngủ".

-" Trà sữa ở đây dở quá, không ngon như những lần trước ".

Tin nhắn send rồi vẫn không hiểu rốt cuộc mình đang làm gì. Chỉ muốn cho qua.

Phím số 3 vẫn không thấy vọng lại. Hơi thở im lặng phả ra mùi đáng sợ. Có chút phôi phai.

- "Bỏ đi, đừng giữ. Nghe?".

- "Q, nhất định phải bảo trọng, đã tròn một năm trôi qua rồi, cậu nhất định phải là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm nay, dẫu có muộn màng."

Phím số 3. Có một người đã ngủ giấc ngàn thu đến cuối đời.

 Tạm biệt. Q!


Yên
16.4.16


15/4/16

Buổi chiều rơi nghiêng

ĐN, ngày...tháng...năm...

Khi buổi chiều của mình rơi nghiêng, tôi thấy bọn trẻ men theo mép đường, trở về nhà trong bộ quần áo nhàu nhĩ, cũ kĩ. Trên vai mang những chiếc cặp giống nhau, in chung một dòng chữ. Có rất nhiều điều bé nhỏ tự nhiên rơi xuống, có thể là bọn trẻ đang nói về một đề tài nào đó, về con búp bê nhỏ mặc hoài mỗi chiếc váy màu lam, hoặc tại sao chim thì biết bay và mặt trời thì mọc mỗi ngày vào buổi sáng sớm. Hoặc là tụi nó đang bàn về cái việc sao hôm nay bạn A không đi học, kiểu tóc mới của bạn B trông đẹp và chiếc kẹp tóc của bạn C mới được mẹ mua cho. Những câu chuyện bé nhỏ ngô nghê, như cái cách chúng cười hoài với người lạ, và cả cái níu tay mỗi khi muốn khẩn cầu điều gì. Ánh mắt của bọn trẻ lấp lánh diệu kì, lộ rõ vẻ hân hoan về một vùng trời nào đó, thế giới của chúng đôi khi giản đơn nhưng không kém phần bí ẩn, thế giới của những đứa trẻ may mắn được sinh ra, đến trường và học chữ. Thế giới trong trẻo và không chứa nỗi đau. Kí sinh trùng không thể bám rễ và bụi thì không thể lọt vào, dù là kẽ nhỏ. Cứ như thế chúng lớn lên dưới một bầu trời. Và thử mường tượng về cuộc đời qua một lăng kính khác.

Tôi là một bản thể chồng chéo những nỗi đa mang, bất an và cũ kĩ. Một bản thể khước từ chính mình, bỏ mặc và tồi tệ đến mức chỉ muốn tắt thở. Một đứa trẻ sợ hãi cuộc đời , không thể tiến về phía trước với nỗi hoang mang đến tột cùng, không biết đó có phải là phản xạ. Mà trong cơn mộng mị hôm đó, tôi nhớ người phụ nữ đó đã nói với tôi về căn bệnh HRM, nhưng rồi tôi đã không tin. Tôi mụ mị trong chính nỗi đau của mình, để rồi khi lang thang trên phố, tôi lại thấy một tôi trơ trọi và đáng thương. Chỉ cần băng qua cái vạch kẻ đường kia thôi, có thể đến nơi muốn đến. Một bước, hai bước, rồi ba bước...Cuối cùng thì tôi đã không thể bước qua nó. Thì ra, có những thứ chúng ta ra sức lên tiếng, nhưng nó một mực phủ nhận ta. Bi kịch xuất hiện.

Không hiểu sao khi nhìn thấy hình ảnh cô gái bị tai nạn trên người bê bết máu, một người đàn ông bế cô chạy đến bệnh viện, lòng lại thấy buồn hiu hắt. Một giọt nước mắt nóng hổi từ đôi mắt cô rơi, cô ôm chặt cổ người đàn ông nọ, toàn thân dính đầy máu và vài chỗ trầy xướt, hình như cô vẫn tỉnh. Chỉ là trong cơn đau bung biên không rõ đang ở đâu giữa sự sống và cái chết, cô biết mình đã được cứu. Và trong le lói khoảnh khắc nhận thức mình được ai đó bế, sợ hãi trấn an bản thân một cách bất lực. Có những khi, lòng bỗng khô khốc lạ.

Như là chiều nay, như là khi ngồi gõ những dòng như thế này...

Và bọn trẻ thì cứ men theo con đường đầy xe và người trở về nhà sau một ngày học tập chăm chỉ.

Buổi chiều rơi nghiêng...

Yên
15.4.16


12/4/16

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Truyện của chị, vẫn xót. Vẫn đau đáu. Vẫn hoang mang và cô đơn đến tận cùng. Trượt dài triền miên qua những đớn đau của nhiều số phận. Đọc xong chỉ có đau lòng. Lần nào cũng vậy.


Tặng quà sớm cho L, nhìn cái bộ dạng sung sướng của nó mà lòng ít ra như được ủi an. Lâu rồi không viết gì cho nó, lọ mọ từ tối hôm qua ngồi viết thư, rồi gói quà, xong xuôi nhìn đồng hồ cũng đã trễ lắm rồi. Sáng dậy cái đầu đau ê ẩm, chưa kể cả thân người ì ạch không muốn dậy, trong khi đó cả ngày đi dạy toàn ngồi, nói hết công suất, mấy anh chị lớn tuổi bảo sao hôm nay mình nói nhỏ vậy, có ngủ được đâu biểu sao nói cho to, người mệt mệt, đờ đẫn như kẻ mộng du.

Trời đột ngột chuyển, chậu cây đang nở hoa bỗng dưng héo queo, làm ơn đừng chết, mình sợ lắm rồi. Có thương thì hãy ở lại, đừng đi. Sự rời bỏ nào cũng đáng sợ như nhau. Vậy nên, làm ơn đừng chết, được không?

Yên
12.4.16

10/4/16

Laputa tháng Tư

ĐN, ngày...tháng...năm...

Chú cá nhỏ ra đi vào một ngày trời vẫn trong và nắng, tôi không khóc. Không có giọt nước mắt nào rơi. Càng không có sự bất cứ sự tiễn đưa nào, ngoại mang nó chôn dưới gốc cây, tôi không nhìn, lẳng lặng vào trong.

Còn ba ngày nữa đến sinh nhật L, năm nào cũng vậy, luôn đau đầu ở cái khoảng chọn quà, tính L khó, dẫn đi mua đồ thì không chịu, chọn cái này thì toàn bị chê, huống chi bản thân không giỏi ở cái khoảng chọn quà cho người khác, đằng này khổ cái là bạn thân mười năm, mang tiếng thân mười năm, vậy mà có những thứ không đứa nào biết đứa nào thích gì, chưa kể còn nhiều điểm không giống nhau, không hiểu sao vẫn cứ đâm đầu vô nhau suốt ngần ấy năm. Thi thoảng chiến tranh sứt đầu mẻ trán, bất đồng quan điểm với nhau nhiều chuyện, nhưng rồi cũng chịu lắng nghe nhau nói, đứa này nhường đứa kia. Đi bên nhau qua bốn mùa năm, tháng, hít thở bầu không khí chung. Duy nỗi cô đơn vẫn tồn tại song hành. Chỉ là sợ xót xa, nên không dám nhắc.

Tôi vốn không thích H, không thích những câu chuyện H nói. Và cả cách H bắt bẻ tôi chỉ qua một câu nói bông đùa không chủ ý. Người ta có nhiều cách để suy nghĩ về vấn đề nào đó, nhưng không có quyền áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, bản thân đã nói như vậy với H sau cuộc tranh luận chẳng đáng. Có những người cả đời cũng vẫn không hiểu mình, dù là một câu nói. Bất lực là cảm giác thật khó chịu. Thế đấy, có nhiều tình huống dở khóc dở cười khiến con người muốn điên lên nhưng vẫn phải tự kìm chế.

Ít ra, có một lý do để bạo biện còn dễ chấp nhận hơn một lời thương tổn. Mà, không phải cứ muốn là được.

Chấp nhận đi.


Yên
10.4.16

8/4/16

Tàn tro...

ĐN, ngày...tháng...năm...

- Nỗi trăn trở của em hiện tại là gì?

- Là nhìn thấy rõ sự cô đơn của loài người, nhưng bất lực.

- Vậy, còn khó khăn thì sao?

- Sự cô đơn.

Thật ra thì có một người lắng nghe vẫn tốt hơn không có ai để trút bỏ. Một bản thể biết rõ phần mình, một nửa khác khước từ mình. Thấy phần nào đó dị hợm và kệch cỡm đang tồn tại trong con người mình. Trớ trêu.

Tâm trạng không tốt, nếu không muốn nói là rất tệ. Không muốn làm gì và nghĩ gì,  nằm im.

Ngày nghiêng qua, nghiêng lại. Chênh vênh. Leo hoài cũng không qua nổi con dốc.

Ngày, rồi cũng sẽ tàn thế thôi.

Ngày, rồi cũng hát bản tình ca cũ đến nhàu nát thế thôi.

Ngày, rồi cũng cuốn tháng năm về phía bên kia con dốc, đau đớn đến thế thôi.

Chỉ còn, nỗi cô đơn. Ở lại.

Yên
8.4.16




6/4/16

Bên bờ đêm...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Chú cá nhỏ sắp chết rồi, hai mắt bị hoại tử, thấy được cả phần bên trong, trên đầu còn nổi từng đốm đen lấm chấm, không ai rõ chú bị gì, chỉ thấy chú ra sức thở, cố mà ngoi lên mặt nước. Ngoại bảo nó sắp chết rồi, ba cũng nói như vậy. Thương, nhưng không thể làm gì ngoài việc nhìn nó vùng vẫy giữa lằn ranh mong manh của cái chết. Mình ghét cái cảm giác chết tiệt này, bất lực và mệt mỏi, bất lực đến mức không thở được, lồng ngực như muốn nổ tung, có cách nào, có cách nào không?

Khoảng không đáng sợ lại bắt đầu hiện ra, về một ngày nào đó nhìn thấy xác đỏ nổi lên trên mặt nước, lừ đừ, lừ đừ như xác chết trôi của những kẻ chết nước, có khác gì nhau khi đều dẫn về một con đường mang tên tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng xinh đẹp mà Trịnh vẫn thường nói, rằng : " Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng, để thấy tuyệt vọng đẹp như một bông hoa ". Nếu không muốn đau lòng, thì làm ơn ngừng nói về sự xinh đẹp của tuyệt vọng, có được không? Làm ơn, một lần thôi, đừng để sự ngu muội ngự trị lên con tim của một kẻ bị bóng tối dẫn lối, của cõi lòng một hoang tàn, xác xơ. Mới thấy những điều mình ra sức bảo vệ lâu nay hóa ra chỉ là ảo ảnh, hư hao. Người ta như con thuyền độc mộc trôi lênh đênh trên một bờ biển mà không biết ngày sẽ tàn, và đêm thì cũng dài thế thôi.

Rất muốn đứng trên cao và nhảy xuống. Chân dẫu không chạm đất cũng sẽ là lơ lửng giữa không trung, những đám mây sẽ thôi trĩu nặng và rơi xuống, nhẹ tênh như cách người ta đánh vần nó.

Ngày tát cho một cái rõ đau nhưng vẫn chưa chịu tỉnh. Cố chấp đến thế là cùng.

Mệt. Muốn hét thật to. Và nước mắt sẽ tự do rơi mà không cần che giấu.

Đêm, chào mi.

Yên
6.4.16

4/4/16

Azura trong đêm...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Mỗi lần đi ngang qua trung tâm cũ, chỉ cần ngắm nhìn cái hình có mặt mình to chà bá ở đó, lòng bồi hồi lạ. Một chút kiêu hãnh, một chút tự hào về bản thân, một chút phấn khởi. Tóm lại là vui , là hạnh phúc với những gì bản thân đạt được cho đến giờ phút này. Có một điều gì đó để tự hào cũng là một niềm vui. Vậy đó.

Tối. Được nghỉ dạy. Lại leo lên tòa nhà cao nhất thành phố nhìn cảnh đêm. Sau rất nhiều năm dài, chúng tôi lại gặp nhau trong một tình huống hết sức ngô nghê, và nói với nhau những chuyện dông dài của nhiều năm về trước, trong đó có L. Người yêu cũ của anh. Rõ ràng là ngày xưa, tôi chưa bao giờ nói với anh Th bất cứ điều gì, vì đơn giản có L, và vì chúng tôi chẳng có gì để nói với nhau. Giờ gặp lại, mọi thứ đã khác xưa, chỉ có điều tôi luôn thấy tiếc cho chuyện tình của L và anh. Ngày đó,  bản thân là chiếc cầu nối hai người với nhau, và cũng từ đó, hai người rời xa nhau. Th nói với tôi, rằng trong cuộc đời của anh, có hai điều đáng hối hận nhất, một là đã hờ hững với tình cảm của nội dành cho mình, đến khi nội qua đời, anh vẫn còn ân hận vì đã không hoàn thành vai trò của một đứa cháu, hai là từ bỏ tình cảm mà L dành cho anh sau hai năm bên nhau. Đó là quãng thời gian anh còn khá trẻ, không nghĩ nhiều về tình cảm của một con người, anh nông nổi và bốc đồng, không muốn vướng víu vào thứ tình cảm L dành cho anh, trong khi ấy, L lại là cô gái vô cùng nhạy cảm trong tình yêu, khi yêu thương ai đó nhiều, L là người dễ dàng chịu nhiều thương tổn. Và chính sự vô tâm của anh, một lần nữa L lại bị tổn thương.  Đó là hai điều khiến anh day dứt nhất cho đến bây giờ và cả về sau. Như một vết hằn. Khó quên, đau và sâu.

Tôi không an ủi, cũng không nói nhiều, chỉ đáp vừa đủ. Rằng mọi thứ trên đời này đều có nguyên do của nó, không phải vì ai hay vì bất cứ điều gì, và chúng ta không có quyền lựa chọn, dù nó đúng hay sai, ít nhất là vào thời điểm ấy. Mọi thứ đã qua vốn không thể quay trở lại, chúng ta chỉ còn cách mỉm cười, chấp nhận và chiêm nghiệm chúng. Thế thôi.

Dù cho tôi và L có là bạn thân của nhau suốt mười năm, nhưng có những thứ tôi vẫn không hiểu L, dù khoảng thời gian chúng tôi lớn lên cùng nhau đủ bền cho một tình bạn khăng khít, thì đôi lúc cái cách L yêu một ai đó và dành tình cảm cho họ, khiến tôi đau lòng. Như là một đêm nào đó, tin nhắn L vỏn vẹn vài chữ : " Ngủ đi, đêm rồi, ngủ ngon nghe chưa". Là tôi lại thấy cõi lòng mình tê tái, xót xa. Là khi nó bảo : " Mệt rồi, ngủ đi, rồi sẽ qua thôi" hoặc : " Đau lòng là cảm giác thật khó diễn đạt...". Chỉ có mấy dòng ngắn gọn thế thôi mà khiến tim tôi thắt lại. Có sao đâu khi mệt rồi thì cứ nói là nó mệt, muốn khóc đi. Tại sao cứ phải khiến bản thân lo lắng như vậy. Nhiều lúc, muốn hỏi thẳng vào mặt nó rằng rốt cuộc thì nó muốn làm gì, muốn gì thì cứ làm, la, ré, hò hét gì cũng được, miễn sao bản thân mình cảm thấy thoải mái là đủ. Đơn giản vậy thôi mà thấy chua chát quá chừng. Càng ngày tôi thấy mình càng nhạt, câu chữ cũng nhạt và cảm xúc thì cạn kiệt. Thế đấy, là những ngày dài lê thê chân muốn đi mà lòng thì chỉ muốn đứng yên. Mọi thứ rơi không chạm đáy. Đơn độc như kẻ lữ hành.

Ở trên cao có gió. Gió thật mát. Chỉ muốn ở luôn trên đó.

Nhưng mà ở trên cao thì thích thật đó, nhưng mà vẫn thích cảm giác ở phía dưới nhìn lên cao hơn.

Kìa, Azura ở đằng kia kìa. Nó vẫn lấp lánh trong đêm.

À mà chụp được cảnh đêm thành phố cả rồi. Ước gì có thể ôm trọn thành phố cho riêng mình nhỉ? :)

Ngủ thôi. Hết ngày .

Yên
4.4.16





2/4/16

Trời vẫn cứ trong...

ĐN, ngày...tháng...năm...

M nhắn :

-  I remember DN city.

- You remember me exactly than DN. Tôi rep...

M im lặng.

Ấy là qua mess M gửi, tôi cảm nhận được điều gì đấy, có khi là tôi đúng, hoặc có khi là tôi sai. Mà có khi chẳng có gì, có khi tôi lại nhạy cảm quá rồi.

Ông, bà về. Nhìn ông, bà trẻ ra nhiều. Hai năm trôi qua như cái chớp mắt, thời gian nhiều khi như gió thoảng mây trôi, người ta chưa kịp làm gì cho cuộc đời mình , một ngày ngoảnh lại nhìn những con số mà lòng không khỏi bồi hồi, chép miệng bảo sao mới đây mà nhanh quá. Ông hỏi công việc, rồi không quên bonus cho một câu : " Con có bạn trai chưa? ". Chả biết nói sao ngoài cười mỉm một cái, rồi đáp lại rằng : " Dạ chưa, con chưa có, ông giới thiệu cho con đi". Ông cười to, bảo : " Haha, vậy để đó ông giới thiệu cho con một anh Tây người Mỹ, mà vấn đề là con có thích hay không thôi, chứ chuyện nhỏ". Trời ạ, ông nói vậy đó, mình đùa thôi mà ông trả lời vầy đó, biểu người nông dân phải làm sao. Hình như mình nói thật với nói đùa chả ai phân biệt được, cũng chả ai tin thì phải. Trớ trêu ghê nơi.

Rồi đến bà hỏi : " Bữa nay giỏi ghê, đi dạy rồi, nhìn chững chạc ra hẳn". Cười cười, rồi cũng nói : " Con tiếp tục sự nghiệp của bà để lại thôi ấy mà, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, chuyện lớn là con muốn qua Mỹ ở với ông bà nhưng ba, mẹ không có cho, giờ biểu con làm sao đây?". Bà nửa cười nửa đùa : " Yên tâm, nói với ba mẹ con không bị bắt cóc đâu mà lo. ". Bà từng là giáo viên cấp Ba thời kì bao cấp, một mình nuôi cả nhà với hai bàn tay trắng, lắm khi mệt mỏi muốn buông, ông ở bên là người động viên ủng hộ bà qua thời kì gian khó, cái thời mà ai nấy đều khổ, nhìn cách ông lo lắng cho bà, lòng bỗng thấy ngưỡng mộ. Thứ tình cảm người lớn dành cho nhau thật đáng trân trọng, trải qua biết bao sóng gió, mệt mỏi, cuối cùng vẫn dành cho nhau những điều đẹp đẽ. Vẫn đi bên nhau vào thời khắc cuối đời. Cuộc đời vì thế mà trở nên lấp lánh hơn.

Và vì thế, buổi chiều như hôm nay cũng mát mẻ và tươi xanh hơn.

Và vì chúng ta không đơn độc, nhất định.

Và vì, dù thế nào trời vẫn cứ trong...

Yên
2.4.16

27/3/16

Boulevard lần thứ n...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Một buổi chiều trời mưa lắc rắc , nền trời là một gam màu ảm đạm, tôi tìm thấy hình ảnh tuổi thơ qua chú bán bò bía phía trước nhà học trò. Cũng chả hiểu thế nào vừa bước chân ra khỏi cửa đã bay sang bên phía bên kia đường, gặp ngay một lũ nhóc tay cầm cà rem vừa mua bò bía. Tôi bảo với chú rằng tôi không vội, nên chú cứ làm cho bọn nhóc trước. Rồi lại quay trở vào lấy xe, lúc dắt xe xuống cái dốc, mém tý nữa xe ngã, lúc sáng đã bị xe đè, hai cái chân vẫn còn đau ê ẩm, mà cũng may không gãy chân, gãy tay. Chứ không xác định làm thương binh loại một nằm một chỗ. Nhưng mà phải thừa nhận rằng trong cái rủi lúc nào cũng có cái may. Vậy nên tôi mới sống sót qua bao mùa giông bão.

Trưa không ngủ được, lại ngồi viết vu vơ, sau năm phút loay hoay đã cho ra một bài thơ rõ rầu. Mình đọc còn thấy rầu, huống chi người khác. Không hiểu sao cái kiểu thời tiết như thế này ảnh hưởng đến tâm trạng người ta ghê gớm. Huhu :(

Lâu rồi không viết về năm tháng
Khu vườn xưa cỏ đã rợp xanh rờn
Liêu xiêu trong ấy là chiếc hộp gỗ
Còn sót lại khi cơn bão đi qua

Thấy mất mát từ đôi mắt trẻ thơ
Nhìn lại phía xa một ánh trăng gầy guộc
Nhưng ước mơ nhốn nháo
Ngày là tàn tích đêm thâu

Lâu rồi không nhận bàn tay ai
Cơn đau gó bụa bờ nông nôỉ
Gió xéo chiều trăng lạc đi mất
Chiều còn sót lại trong nỗi khát khao.

p/s: Hôm nay là chủ nhật, nhưng mình cứ ngỡ hôm nay là thứ hai. Mọi thứ vẫn trôi đi trong tích tắc.

Yên
27.3.16

25/3/16

Boulevard 000....

ĐN, ngày...tháng...năm...

Phố mùa Đông u uẩn những nỗi buồn
Ẩn sâu trong con hẻm nhỏ sâu hút
Là tiếng cười giòn tan thanh thoát
Chạm mặt người khe khẽ khóe môi

Phố mùa Đông và những sợi đèn vàng
Quán hũ tiếu chìm trôi câu kinh cũ
Người con gái ngửa mặt lên trời và hát
"Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời- như một lời chia tay"...

Phố mùa Đông hiu hắt mặt thời gian
Tàn tro cũ một ngày rải đầy phố
Nép mình vào quán quen giữa lòng phố
Cứu rỗi hồn người giữa phút bão giông

Phố mùa Đông cô lẻ một giấc mơ
Ngày dần rơi trên tờ lịch cũ
Chiếc lá mỏng manh cuối cùng cũng rơi xuống
Khi cơn gió vội qua trên đường

Phố mùa Đông cô gái buộc chặt chiếc khăn
Và thu mình trong lớp áo mỏng manh trắng
Đợi dòng người đi về phía trước
Rồi mới tiếp tục con đường dưới chân.

p/s: Người của nhiều năm về trước vẫn nhìn người của những năm về sau bằng ánh nhìn dửng dưng xa lạ, chỉ có sự ân cần là không đổi khác. Sai nhiều rồi, liệu có còn sai thêm nữa không?

Yên
25.3.16


Cô đơn là sự trở về...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Bạn khoe đã cắt tóc ngắn, mới trưa hôm qua. Nhớ đến lần đầu tiên quyết định cắt đi mái tóc dài nuôi dưỡng suốt hai mươi năm, rồi từ lần đó trở về sau, tóc không còn dài nữa, hễ cứ qua vai là cắt, cứ thế lâu dần thành thói quen. Bạn thuộc tuýp người vừa truyền thống xen lẫn chút hiện đại, tóc bạn dài, đen óng, khi nghe bạn nói cắt tóc ngắn, trong lòng dấy lên nỗi hoài nghi rằng có phải bạn vừa trải qua chuyện gì đó không, hoặc nếu không cũng đã đến lúc bạn nói lời tạm biệt với người con trai trong câu chuyện cũ về một ngày Hội An nắng chẳng còn trong, về một ngày họ rời xa bạn không một lời tạm biệt, ở một bầu trời khác, ngày và đêm cách nhau rõ rệt. Bạn sợ đến Hội An mỗi khi chuyển mùa, trái tim lại thổn thức mỗi khi nghe ai đó nhắc đến khi vô tình lạc lõng giữa đám đông trên phố, trong những cuộc trò chuyện của bạn bè, và mỗi lần lướt fb thấy ai đó up hình. Tôi chưa bao giờ dám nhắc đến người con trai ấy trước mặt bạn, chỉ bởi, tôi sợ bạn sẽ lại chạnh lòng, rồi tủi thân, sẽ sản xuất ra loại nước rẻ tiền chẳng ai mua. Ấy thế mà thời gian cứ trôi, không ai còn nhắc đến chuyện cũ, chỉ là mình tôi nhớ, khi bạn nói bạn cắt tóc rồi. Tôi nói, thay đổi cũng tốt thôi. Mong là mọi thứ sẽ ổn. Rồi tôi cười với bạn, như trêu chọc. Gió vẫn cứ thổi.

Bạn từng hỏi tôi rằng tôi có cảm thấy cô đơn không? Tôi bảo có. Tôi biết lý do bạn hỏi như vậy, nhưng không hỏi bất cứ lời nào, chỉ đi cạnh bên, và im lặng.

Cô đơn luôn có trong mỗi con người, và trực sẵn mỗi khi con người nhận thức về bản thân rõ rệt. Và chỉ khi chúng ta trở về với thế giới của mình.

Cô đơn thật ra đã ở bên tôi rất lâu rồi, chỉ là đã đến lúc nó trở về. Thế thôi.

Tháng Ba, người con gái phương xa vẫn nuôi ảo vọng về một cuộc gặp gỡ bên bờ đại dương trở về.

p/s: Những cái cây trong thành phố đã trụi lá cả rồi. Và tôi thì không còn thấy mình nữa.

Yên
25.3.16

23/3/16

Mơ giấc mơ ngày cũ...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Sẽ đến lúc em không làm thơ nữa
Chuyện ngày xưa chỉ nên giữ trong lòng
Dù có viết nhiều thế nào đi nữa
Chúng ta vẫn đi hai con đường khác nhau

Chỉ là em tự thấy mình xa xôi
Thời trẻ dại cũng xa xôi như thế
Duyên phận an bài cho chúng ta gặp gỡ
Chung một đoạn đường rồi lại rẽ ngang

Em thường khấn nguyện rất lâu
Về một ngày người điềm nhiên qua dâu bể
Nở nụ cười tươi như nắng mùa Hạ
Rồi bảo em rằng nhất định phải bình yên

Sẽ đến lúc em không dõi theo nữa
Khoảng trời xưa giờ đã chật chội rồi
Chân đi hoài rồi sẽ đến lúc mỏi
Em lại về mở khóa căn phòng xưa

Tháng Ba bây giờ cũng sắp qua
Con phố nhỏ heo hút tiếng cười nói
Ngọn đèn vàng trên cao hiu hắt
Em tự hỏi lòng liệu nó có cô đơn?

p/s: Duyên phận giữa người với người thật ra cũng mỏng manh lắm. Chỉ là khoảnh khắc chúng ta nhận ra mình thương một người, lại là khoảnh khắc ở lại. Rất lâu về sau.

Yên
23.3.16






Thành phố của nỗi cô đơn...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Có những con đường ngập tràn sắc hoa
Và những con người từ quen trở thành lạ
Xa xôi quá dẫu đôi lần trở lại
Người ngày xưa giờ yên vui chốn nơi nào

Đà Nẵng chẳng có gì ngoài nỗi cô đơn
Những người trẻ càng lớn càng cô độc
Những nỗi niềm dài ra không dứt
Sâu thẳm trong lòng quanh quẩn những quanh quẩn

Đà Nẵng chẳng có gì ngoài biển cả, sông sâu
Những chiều về bình yên nghe biển hát
Sóng ngoài xa vỗ từng cơn trắng xóa
Ủi an lòng nhau giữa phút run lòng

Đà Nẵng chẳng có gì ngoài khoảng trời từng là màu xanh
Có một người bước vào rồi ra đi mãi
Bỏ lại phía sau một ánh nhìn ngơ ngác
Xướt xát cõi lòng tê tái một giấc mơ.

p/s: Cho Azura. Cho chị. Cho những cuộc đời nhiều mất mát. Cho những khoảng trời màu xanh.

Yên
23.3.16

20/3/16

Những ngày đi xa...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Những ngày nhàn nhạt, làm gì cũng thấy trống rỗng. Không biết phải nép mình vào đâu, cơn đau nửa mê nửa tỉnh, có khi dai dẳng, có khi âm ỉ, rồi cũng đi qua.

Trời nắng, chỉ có lòng người là hoài ướt mèm, cũ kĩ, phải đi bao lần mới hết tháng Ba, khi tuổi trẻ là những tháng ngày thấy mình vô vị và buồn chán, thấy cuộc đời dài rộng mà mình chỉ là một hạt bụi nhỏ bám chân kẻ ở người đi.Đời dài rộng quá, mà loanh quoanh hoài vẫn chỉ là nỗi buồn cũ. Xướt xát cõi lòng thêm phần tái tê.

Giá như có thể bỏ lại tất cả phía sau mà sống cuộc đời mình, làm công việc mình thích, đi đến nơi mình từng ước mơ, và bằng lòng với sự chọn lựa của mình. Hẳn vui. Ít ra có thể sống cuộc đời của mình, thuộc về mình và tự do nơi cùng trời cuối đất. Như loài thiên di mải miết ngược xuôi, dẫu là ngày hay đêm, mưa hay nắng, phong ba hãy bão táp vẫn có thể vùng vẫy tự do. Chỉ có như thế bản thân mới thấy như mình đang sống. Mọi thứ sẽ không giống bây giờ. Nhỉ?

Rất lâu rồi, không còn ra biển. Chỉ vì sợ thấy ánh mắt của T, nỗi cô đơn của L, và sự đơn độc của bản thân. Vậy đó, nếu đã không có đủ sức đối diện, nếu đã nhìn thấy sự yếu đuối trong đấy, thì thôi bỏ đi. Chúng ta chẳng còn gì khác ngoài nỗi đơn độc trong mỗi giấc mơ hằng đêm, và tự ủi an mình bằng tất cả sự yếu ớt còn sót lại, rằng dù thế nào, thì chúng ta vẫn phải sống tiếp. Trưởng thành đồng nghĩa với đơn độc, cái giá phải trả cho việc lớn lên, việc chúng ta từ bỏ cái này để có cái khác, và đôi khi có cả mất mát.

Chậu xương rồng bạn tặng, cao lớn hơn trước. Nhìn nó tự thấy xấu hổ về bản thân biết nhường nào. Lâu rồi, chả trồng được cây nào ra hồn, đa phần toàn chết, có lẽ hết duyên với việc trồng cây rồi. Đến cây cũng bỏ mình đi, thì còn biết nói gì hơn.Như vậy có tàn nhẫn quá không?

Thì ra lại có những ngày thê lương đến thế.

Yên
20.3.16




19/3/16

Dang dở tháng Ba...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Những ngày cảm xúc rơi xuống đáy
Em đã ở đâu?
Khi bước chân đêm nhẹ tênh nơi góc phố
Sái một bước thành nỗi hoang mang

Em chỉ là viết tiếp câu chuyện tháng Ba
Về một Hội An trầm nhiên giữa lòng phố
Cốc cà phê xoay hoài rồi cũng nguội
Loang lổ vị buồn đắng đót khóe môi

Em chỉ là viết tiếp câu chuyện tháng Ba
Cho những cuộc gặp gỡ rồi ly biệt
Những con người đến và rồi đi mãi
Dang dở một đời chuyện nhớ thương

Em chỉ là viết tiếp câu chuyện tháng Ba
Cho một người của mùa Xuân năm ấy...


Yên
19.3.16

16/3/16

Tinh cầu cô đơn...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Đọc xong bức thứ ba chân tôi dường như không còn chạm đất. Lơ lửng. Chơi vơi. Mọi phức cảm trong lòng trở nên rối ren và hỗn tạp, dẫu có cố gắng đến bao nhiêu cũng bất lực thế thôi.

Ngày gặp chị, tôi đọc được nơi ánh mắt sâu thẳm ấy là sự cô đơn đến vô tận, chị nhỏ bé trước biển cả, sóng lớn, duy chỉ có đôi mắt là ánh lên sự mạnh mẽ và cô đơn lạ kì, ngay cái cách chị bước đi, dáng người mảnh khảnh, má lúm hiền dịu nói lên phần nào nội tâm đầy đấu tranh nhưng không kém phần mạnh mẽ nơi chị khiến lòng tôi thi thoảng nhói đau. Có phải con người sinh ra là để ủi an thương tổn và xoa dịu đớn đau lòng nhau? Và gắn kết với nhau bởi chữ " duyên" ở hầu hết những mối quan hệ trong đời. Người con gái như chị nên được trân trọng và yêu thương.

Tôi sợ phần xót xa trong mình lại trỗi dậy, nên đa phần thờ ơ, không bận tâm đến. Rồi cũng để đó, lâu dần khi có tác nhân nào tác động, thì phần yếu mềm trong tôi lại thức tỉnh, một tôi hoang mang, bất an và nhiều nghĩ suy lại trở về, dày vò bản thân.

Dạo này làm gì cũng nhạt, cả ngày hoạt động hết công suất, đêm về chỉ muốn vùi mình một góc xem bộ phim mình thích, sống cuộc đời của họ, rồi pha cho mình một cốc sữa nóng và đọc sách. Ít ra còn có việc để làm, không suy nghĩ vu vơ, này nọ. Cứ như thế thôi.

À mà BNTĐ mình rất ngưỡng mộ. Tình cảm bảy năm giống như ánh nắng sưởi ấm cõi lòng độc giả, sưởi ấm hồn người những lúc chênh vênh không biết tựa vào đâu. Thực tại vốn đã khắc nghiệt rồi thì chỉ còn cách tự cho mình một lần an ủi bản thân vậy thôi.

Mà thôi, ngủ thôi.

16.3.16

13/3/16

Bé nhỏ....

ĐN, ngày...tháng...năm...

Chị bay chuyến bay 11h đêm, trời nhiều gió, lá ngoài đường rụng nhiều. Dáng chị nhỏ nhắn bước vào khu check-in, bỏ lại phía sau cả một vùng trời xào xạc gió. Lặng lẽ nhìn dáng chị đi khuất, tôi quay đi mà nước mắt cứ thế ứa ra. Nỗi sợ hãi năm nào lại trở về, nghe mất mát gọi tên và chia ly nhếch nhác khóe môi. Sân bay và bệnh viện là hai nơi bản thân rất sợ mỗi khi đối diện, vậy mà lần nào cũng đến đó với một tâm trạng khó coi, lần nào cũng gặp, cũng sống chung. Cuộc đời có nhiều thứ thật buồn cười.

Chị đi, chỉ để lại hai cuốn sách và một dòng tin nhắn khi tôi rời sân bay. Giá mà tôi ước gì mình không đọc chúng, thì có thể bây giờ tâm trạng tôi đã không tệ như thế này. Thường thì người ta dễ xúc động trước những điều bé nhỏ, bình dị, chỉ khi ấy họ mới biết rằng trái tim mình thì ra vẫn còn cảm xúc. Trong sách chị có thư, không những một bức mà đến tận ba bức.

Bức thứ 1. Chị viết :

" You have a choice in this world. I believe, about how to tell sad stories, and we make the funny choice."

Và chỉ vì thế mà chị  muốn mang hai quyển sách này để tặng em. Chị không giỏi đoán người khác thích gì, cũng không giỏi chọn một món quà mà họ thích. Chị tặng thứ chị quý.

Cuộc đời vẫn còn rất dịu dàng khi mình bắt gặp những điều đẹp đẽ từ trong mất mát. Sự đời trần trụi khiến mình đôi phen khóc lở, tiếc lở. Nhưng trong cái bi thương vẫn còn đâu đó những tình cảm chân thành.

Có thể em đã đọc những quyển sách này rồi, có thể chưa nhưng điều mà chị muốn mang đến cho em chỉ là lời cất nhắc yêu cuộc đời của em khi còn có thể.

Tin vào điều kì diệu không có gì là hoang đường. Nếu đó là lý dó lẻ loi để mình vui sống. Và dù sự thật cuộc đời có bi thương cũng hãy mỉm cười với lòng rằng : Tôi đã sống những tháng ngày hết lòng như thế.

Hãy làm gì em muốn, hãy yêu một gã trai, hẹn hò lãng mạn với anh ta, xem phim cùng nhau,dành điều bất ngờ cho nhau, bên nhau, dẫn nhau đi ăn những món ăn vặt ngoài phố, đèo nhau đi đó đây, những nơi hay ho của Đà Nẵng hay bất cứ nơi nào mà em muốn.

Vì cuộc đời ngắn ngủi nên em hãy học thờ ơ. Tập trung làm điều em thích! Dành thời gian cho người em thương và...thế thôi!

Tạm biệt cô bé,
Hẹn gặp lại em vào một ngày nọ, không xa

Chị của em- LX."

Bức thứ 2. Chị viết :

" Nhóc, em biết không?

Chị từng rất tự hào vì mình có những mối quan hệ tưởng chừng như không đời nào có sự thay đổi. Thế những mà đến khi những điều chị không mong chờ lại thực sự đến thì chị mới thấy mình thật sự đáng thương. Chị rớt xuống cái hố đen ấy thật lâu và tự dằn vặt mình hoài với một câu hỏi " chị đã làm sai điều gì? ".

Lâu dần, khi chuyện ấy đã trở thành quen thuộc thì chị lại thấy mình nhạt. Không còn cảm xúc, không còn tổn thương mà chỉ là mỉm cười chấp nhận vậy thôi. Nên bây giờ chị cứ sợ một cái gì quá thân sẽ lại nhanh đến hồi đổ vỡ. Nên chị bao lâu giờ không còn ồn ào, không còn cởi mở, không còn thể hiện sự tha thiết ra bên ngoài, chị sợ cái gì chị càng nắm chặt thì càng rời xa, sợ cả quá nhiều thiết tha sẽ rất nhanh đến hồi lạnh nhạt. Nên chị như chị bây giờ, lẳng lặng dõi theo tất cả những ai mà chị quý. Sẽ xuất hiện những cam kết rằng chị luôn ở đó.

Em là một cô bé nhạy cảm và cũng dễ bị tổn thương. Chị có thể luôn dõi theo em, nhưng chính em mới giúp được em gỡ bỏ vỏ ốc mà bấy lâu em trú. Như chị nói ấy, bé Mây rồi vẫn phải trưởng thành đối diện với những rắc rối của bản thân, và hóa giải những cảm xúc rối ren về cuộc sống. Em sẽ làm được tất cả thôi, cô bé!

Nhưng mà, em là một cô gái lương thiện. Cuộc sống  rồi sẽ tặng những món quà tương xứng cho em thôi!

Chị- LX"


Đến đây, tôi không thể đọc thêm bức thứ ba nữa, tôi không đủ can đảm, nước mắt khiến câu chữ nhòe đi cả rồi, không thể gõ thêm được nữa. Phải thật bình tâm thì mới có thể tiếp tục. Như tôi đã nói rồi, người ta chỉ rơi nước mắt trước những điều bé nhỏ và bình dị thôi, những điều chân thành và giản đơn vẫn luôn hiện hữu quanh ta, chỉ là chúng ta vì quá bận rộn với chính mình mà thờ ơ, bỏ dở. Tâm hồn nên được ủ ấm nhiều hơn phải không?

Chúng ta không phải là người mạnh mẽ, nhưng đủ mạnh mẽ để có thể đi qua nỗi đau.

Thế nên, một lần nữa thôi, cho bản thân được yếu đuối một lúc rồi lại trở về là mình. Chỉ hôm nay thôi.


Yên
13.3.16