28/3/17

Cho thanh xuân chóng tàn

ĐN , ngày...tháng...năm...


Mỗi một mùa hè lại nhớ Summertime Sadness , nhớ Trần Hiếu Chính , Lâm Tĩnh và Trịnh Vy. Càng không thể không nhớ Cảnh Cảnh , Dư Hoài . Thanh Xuân của họ đẹp đến thế. Thanh Xuân của mình cũng vì họ trở nên đẹp đẽ lạ kì.

Dạo này cứ hay ngân nga ca từ cũ , rồi lại lọ mọ bật nhạc ra nghe. Và hát theo. Hạnh phúc đơn giản thế thôi.

Dạo này, thấy lòng mình đôi khi trống hoắc. Tự mỉm cười với chính mình rồi lại tiếp tục bước đi.

Dạo này thèm ngủ , nhưng lúc nào cũng bị đánh thức sớm hơn. Và đi ngủ muộn hơn vì tên Martin đáng chết.

Dạo này không cày phim Hàn như trước, thấy mình có chút khô khan. Cũng không làm thơ, viết chữ này nọ. Thật chán cho bản thân con mèo lười như mình.

Càng lớn càng không hiểu nỗi mình, Dẫu trong lòng có vô vàn vết thương mãi chẳng lành. Thì một lúc nào đó vẫn thấy mình may mắn. Làm một con người thật mệt mỏi , nhất là trưởng thành lại càng mỏi mệt thêm. Đời người được mấy mùa nông nổi. Sao cứ phải chênh vênh?

Đà lạt -  chúng ta có hẹn với nhau tháng Bảy mùa này.

Nhớ nhé em. Ước mơ dịch chuyển lại dấy lên trong lòng như từng cơn sóng.

Mùa Hạ năm đó , người đàn ông đó đã từng nói : " Nhất định em sẽ gặp được người đàn ông khác thay thế vị trí của anh". Rồi họ bước đi. Không một lần ngoảnh mặt. Cô năm đó vẫn cứ thể nhìn về phía anh lặng lẽ. Không ồn ào. Chỉ lặng lẽ, sự lặng lẽ như hàng ngàn mũi kim từng ngày từng giờ bào mòn cõi lòng bé nhỏ. Một mình lẳng lặng ôm thương đau cứ thế bước đi. Mặc cho Hạ về, Đông sáng, Xuân đến. Việc đau dai dẳng còn đáng sợ hơn hàng trăm ngàn lần vết thương đau một lần. Như cái cách cô nói với L về anh. Đôi khi cô sợ sự lý trí của mình như một tên sát nhân máu lạnh đứng nhìn vết thương túa máu, nhưng chẳng thêt làm được điều gì khác ngoài việc ghì chặt mình và đứng nhìn, Mặc cho cơn đau bỏng rát, và có phần tái tê. Như cái cách cô tự bảo vệ mình.

Mùa Hạ rất nhiều năm về sau, cô không còn gọi tên anh nữa. Như một vết xước ngang trong lòng.

Cảm ơn, vì đã từng xuất hiện trong tuổi trẻ của em. P ạ!

13/3/17

Tháng năm tươi đẹp...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Những ngày ngồi nhìn dòng người trôi qua trước mặt , Vũ buông lỏng trái tim như một lẽ hiển nhiên trong đời. Rằng sau tất cả nỗi cô đơn vẫn ở lại , trong vô vàn người lạ vô tình chạm nhau. Vũ thi thoảng vẫn nhớ buổi chiều mùa Xuân ấy , Toshi với áo pull trắng bên trên có viết dòng chữ " I like surfing", kèm quần phông ngắn màu sẫm và giày Converse tươm tất . Bộ dạng anh lúc ấy khiến cô không sao quên được. Nắng chiều nhẹ tênh , len lỏi qua vài ba tán lá. Khí trời có phần se lạnh. Cả hai vào một quán cà phê gần đó , nói dăm ba câu chuyện vụn vặt khác, rồi anh rủ Vũ đi leo núi. Toshi liếc nhìn đôi bàn chân bé nhỏ của Vũ , rồi bặp bẹ vài câu tiếng Việt lủng củng , ý muốn nói cô đang mang giày cao gót không thể leo núi cùng anh . Trái tim Vũ khi ấy chao đảo . Khẽ mỉm cười với nỗi hân hoan trong lòng. Cô không thể gọi tên thứ cảm xúc ấy. Nó khiến trái tim Vũ đi lạc ở một thời khắc nào đó. Khoảnh khắc trở thành điều duy nhất trên đời.

Không hiểu sao mỗi khi nhìn vào mắt của người đàn ông ấy , cô lại thấy sự cô đơn ẩn sâu tận cùng. Như từng đợt sóng ngầm âm ỉ lặng sâu dưới đáy biển, không ai biết sự tồn tại của nó. Có chăng chỉ duy nhất bản thân người đó biết. Nhưng rồi ảo tưởng về anh cũng là cô tự mình dệt thêu, tự mình xoay xở , tự mình lặng lẽ ôm trái tim đi về dưới thành phố suốt bốn mùa lá đổ. Đêm cũng như hè và ngày thì cứ dài ra không dứt. Đôi khi Vũ thấy mình trở thành một hoang mạc khô cằn nước , cỏ cây héo úa một màu , ủ rũ cạn kiệt năng lực. Sự sống khi ấy trở nên mong manh lạ. Và con người phải chiến đấu để đổi lại sự sống. Thế mới biết nghịch cảnh tôi luyện con người.

Và khi ấy Vũ thấy mình chênh vênh trong cuộc hành trình mà bản thân biết rõ sự đơn độc của chính mình. Dù ra đi hay ở lại , thì sâu thẳm đáy lòng. Vũ biết. Toshi không thuộc về khoảng trời buồn tênh không nắng ấy.

Và rằng Toshi là một thông số lẻ loi trong vô vàn những thông số khác trong ẩn số cuộc đời Vũ . Như một sự trêu đùa của số phận.


Yên
17.03.13