Mỗi một mùa hè lại nhớ Summertime Sadness , nhớ Trần Hiếu Chính , Lâm Tĩnh và Trịnh Vy. Càng không thể không nhớ Cảnh Cảnh , Dư Hoài . Thanh Xuân của họ đẹp đến thế. Thanh Xuân của mình cũng vì họ trở nên đẹp đẽ lạ kì.
Dạo này, thấy lòng mình đôi khi trống hoắc. Tự mỉm cười với chính mình rồi lại tiếp tục bước đi.
Dạo này thèm ngủ , nhưng lúc nào cũng bị đánh thức sớm hơn. Và đi ngủ muộn hơn vì tên Martin đáng chết.
Dạo này không cày phim Hàn như trước, thấy mình có chút khô khan. Cũng không làm thơ, viết chữ này nọ. Thật chán cho bản thân con mèo lười như mình.
Càng lớn càng không hiểu nỗi mình, Dẫu trong lòng có vô vàn vết thương mãi chẳng lành. Thì một lúc nào đó vẫn thấy mình may mắn. Làm một con người thật mệt mỏi , nhất là trưởng thành lại càng mỏi mệt thêm. Đời người được mấy mùa nông nổi. Sao cứ phải chênh vênh?
Đà lạt - chúng ta có hẹn với nhau tháng Bảy mùa này.
Nhớ nhé em. Ước mơ dịch chuyển lại dấy lên trong lòng như từng cơn sóng.
Mùa Hạ năm đó , người đàn ông đó đã từng nói : " Nhất định em sẽ gặp được người đàn ông khác thay thế vị trí của anh". Rồi họ bước đi. Không một lần ngoảnh mặt. Cô năm đó vẫn cứ thể nhìn về phía anh lặng lẽ. Không ồn ào. Chỉ lặng lẽ, sự lặng lẽ như hàng ngàn mũi kim từng ngày từng giờ bào mòn cõi lòng bé nhỏ. Một mình lẳng lặng ôm thương đau cứ thế bước đi. Mặc cho Hạ về, Đông sáng, Xuân đến. Việc đau dai dẳng còn đáng sợ hơn hàng trăm ngàn lần vết thương đau một lần. Như cái cách cô nói với L về anh. Đôi khi cô sợ sự lý trí của mình như một tên sát nhân máu lạnh đứng nhìn vết thương túa máu, nhưng chẳng thêt làm được điều gì khác ngoài việc ghì chặt mình và đứng nhìn, Mặc cho cơn đau bỏng rát, và có phần tái tê. Như cái cách cô tự bảo vệ mình.
Mùa Hạ rất nhiều năm về sau, cô không còn gọi tên anh nữa. Như một vết xước ngang trong lòng.
Cảm ơn, vì đã từng xuất hiện trong tuổi trẻ của em. P ạ!