23/10/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

R về. Có vẻ cao ráo, mập mạp hơn trước, khác xa với hình dáng gầy gò trong trí nhớ non nớt của tôi, R hiền, ngày nhỏ thường bị  đám bạn bắt nạt mà không hề chống cự, R không nói gì chỉ lặng lẽ làm theo.Người khác nhìn vào bảo cậu ta ngốc ngếch, riêng tôi thì thấy R nhu nhược. Lớn lên một chút R bỏ học đi theo đám thanh niên hư hỏng trong xóm,cộng thêm gia đình thiếu sự quan tâm. Lúc đó lòng tôi hẫng nhịp. Chơi với. Mùa Đông năm mười tuổi, gió thổi ràn ràn trên mái phố, cái lạnh như cắt da cắt thịt, R đã đứng hàng giờ đồng hồ trước nhà tôi với cuốn vở bài tập Toán trên tay. R cứ đứng lặng im như thế trong cái lạnh giá của mùa Đông. Tôi vẫn không hề biết, đến khi dì là người đã phát hiện ra R ẩn đằng sau cánh cửa.Lúc ấy R run cầm cập, co ro trong chiếc áo mỏng tang, đôi chân gầy gõ như sắp khụy ngã. Khoảnh khắc ấy đã ở lại trong ký ức của tôi mãi cho đến sau này, khi mà R làm cái việc khiến người ta có chút bất ngờ lẫn sững sốt. Đối diện với R, hình ảnh cậu bé năm xưa lại hiện về,cậu bé hay bắt nạt tôi, cứ hễ thấy tôi lại nói những điều bâng quơ xởi lởi như kiểu không có gì, chỉ là đùa thôi, đừng quan tâm,đại loại là vậy. Nhìn R như thế, tự nhiên tôi lại nhớ cô bé trong tôi ngày xưa, cô bé vẫn hay gây gỗ những lúc bực dọc, vẫn ngồi chung xe mà mè nheo mỗi khi đi học, rồi còn có lần đổ hết đống bi mà R cầm trên tay và là vật bất ly thân của R. Những lúc viết ra những dòng như thế này, thì tôi đã không còn thấy mình nữa. R không còn là cậu bé năm xưa,khi người ta lớn mọi thứ đều đổi khác, người ta ít nói và trầm lặng hơn,như R bây giờ. Và khoảng cách của chúng tôi lại xa nhau hơn, thật khó để có thể nói chuyện, tỉ tê một cách thoải mái, nhưng dù cho người ta có nói như thế nào, thì trong mắt tôi R vẫn là cậu bé hiền lành, dễ thương và có phần ngờ ngệch.

Mỗi lần nhìn thấy ba R, cái dáng vẻ khắc khổ và đôi mắt nhiều uẩn ức của ông khiến lòng tôi thắt lại, bàn tay của ông dần trở nên đen sạm đi bởi mưa nắng của cuộc đời, khi nhìn ông tôi lại nhớ đến R,nghĩ ngay đến con đường mà R đi, nó hoàn toàn ích kỉ và khiến người khác muốn đấm vào mặt cậu ta. Thậm chí, không còn muốn bận tâm hay làm bất cứ điều gì nữa. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn mong R khác đi,theo cách nào đó.

23.10.15

18/10/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Những ngày tháng Mười thật dài, lửng lơ giữa nhớ - quên về một hình bóng đã xa. Thảng hoặc trong giấc mơ đêm, hình ảnh người lại hiện về, vẫn là những lần giật mình giữa đêm, choáng váng, tỉnh giấc, mới nhận ra rằng đó chỉ là mơ thôi, nhưng không tránh khỏi vài lần giật thót tim chỉ vì hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại, như một thước phim quay chậm. Nhói đau.

T bảo tôi khỏe, ngày nào cũng hoạt động hết công suất, trừ bệnh ra không nói. Tôi cười trừ, nếu không làm việc thì phải làm gì để lấp đầy những khoảng trống trong lòng, thay vì cứ phải cười, nói , xã giao với những mặt người đang hiện hữu xung quanh dù lòng trống hoắc hơ, và cái việc đối diện với nó cũng thật đáng sợ. Và nếu có mệt mỏi, hay đau đớn, thậm chí muốn bỏ cuộc, thì cũng phải gồng gánh mọi thứ để bước đi, tự nhủ với bản thân rằng không được phép bỏ cuộc, rằng gắng lên tý nữa, rồi sẽ ổn cả thôi, cứ như thế chúng ta vẫn tồn tại và yên ổn qua tháng ngày. Sẽ chẳng ai rãnh rỗi muốn nghe bạn nói rằng bạn mệt, bạn muốn bỏ cuộc, rằng bạn đớn hèn và yếu đuối đến mức bi quan muốn chạy trốn, thay vì than vãn, người ta chọn cách lặng câm. Trịnh từng viết " Đến một độ tuổi nào đó , người ta chẳng thể làm gì khác hơn ngoài sự im lặng, buồn bã cũng im lặng, hân hoan cũng im lặng. Thi thoảng , chỉ muốn ngồi ở một quán quen, thấy khổ hạnh nào rồi cũng nhẹ nhàng như mây trời. Cuộc đời cứ thế mà biên niên cô đơn". Người ta đi những ngày dài, chợt chỉ muốn dừng lại, nhìn thôi, không nói, mặc kệ cho đớn đau thi nhau lên tiếng.

Những ngày dài thật dài, không hiểu sao nhìn đâu cũng thấy đứa trẻ năm sáu tuổi, một mình đối diện với sự xa lạ, lạc lõng của thế giới, nhìn mặt người trắng toát tựa mây trôi. Đứa trẻ lớn lên với sự cô lẻ trong tâm tưởng, cho đến khi những người mà nó từng coi trọng và thương yêu  rạch một đường ngang dọc vào tâm hồn non trẻ, đến khi lớn lên, trở thành một cô gái, vết thương năm nào cứ trở trời lại buốt đau. Người ta ve vuốt nó,có ích gì khi mọi thứ đã tan hoang cả rồi, có những điều tốt hơn chỉ nên có trong mơ, cổ tích sẽ trở thành hiện thực, người ta sẽ thôi dày vò nhau bằng chính nỗi đau của mình, thay vì trút bỏ, người ta hằn học với nó, cáu bẩn với những người xung quanh.

Nỗi đau ít khi dày vò tôi, chỉ là tôi hay tự dày vò mình, cũng tàn nhẫn như cái cách tôi buộc mình quên ai đó.


Tôi mệt rồi, chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

18.10.15

17/10/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Tháng Mười. Tóc dài, lại toan cắt, kì thực cắt biết bao lần rồi, tóc lại càng dài và dài. Như nỗi buồn bất tận. Có những điều vĩnh viễn chẳng bao giờ trở lại nữa, như là một sáng mai nào đó, thức dậy, lòng người không còn khái niệm vui hay buồn nữa, mặc kệ tất thảy mọi thứ rộn rã xung quanh. Chúng ta trôi qua thời gian bằng những mặc định không tên ngút ngàn ngày.

L gọi tôi là thùng rác di động của nó, tôi xem nó là cuốn nhật kí tự động đóng lại của tôi. Chúng tôi chưa bao giờ đi chơi cùng nhau, nói chuyện, kể lể với nhau những chuyện vụn vặt, lẻ tẻ thường ngày, chưa từng hỏi ngày hôm nay của nhau ra sao, chỉ là khi tôi đang bị cơn đau hành hạ giữa đêm, tin nhắn từ nó hiện ra, như một vì sao đêm cứu rỗi tôi khỏi đau đớn, chúng tôi ủi an tâm hồn nhau giữa đêm. Nỗi đau của một con người thực sự lớn, nó đẩy con người ta ra xa nhau, khiến những con đường đi cũng trở nên khác nhau, chỉ dừng lại ở điểm chung, rằng nỗi đau là một thực thể, một loại xúc cảm con người phải trải qua từ lúc sinh ra cho đến khi già đi và trở về với cát bụi.

Tôi không còn trồng cây . Không còn rơi nước mắt trước những điều bình yên , không còn đạp xe lòng vòng quanh phố mỗi tối, không còn đi những con đường dẫn về những ngõ cụt , thôi chất vấn bản thân bằng hàng vạn, ngàn những câu hỏi không có hồi kết .Và không còn nhìn thấy bản thân mình nữa. Ở tại thời điểm đó, có rất nhiều điều đã chết đi- mãi mãi.


Mùa hè năm mười tám tuổi, có một tôi đã chẳng thể sống lại nữa!

Mùa hè năm mười tám tuổi, thế giới không còn âm thanh nào ngoài những mảng màu trắng bong tróc của thời gian.


p.s: Những phong thư của chị lại an ủi tôi thật nhiều vào một ngày trời âm u và nhiều gió, giống như chàng trai trong bộ phim SWPT mang chứng bệnh sợ hãi ám ảnh mưa suốt thời ấu thơ cho đến khi trưởng thành. Vẫn là những bộ phim khiến tim mình tan chảy.

17.10.15





11/10/15

Rainy#Sensationaboutoldday#Him#Diary#

ĐN, ngày...tháng...năm...

Hôm qua, dọn dẹp lại tủ quần áo, tình cờ thấy chiếc hộp được bọc bởi lớp giấy xinh xinh bên ngoài, nó khiến Ân nhớ đến T, cái người từng tặng quà cho  vào ngày valentine năm ngoái, Ân vẫn nhớ như in cái hình ảnh đêm hôm ấy, T không ngại quãng đường dài thật dài mặc tiết trời lạnh giá chạy đến chỉ để đưa quà cho Ân, người khiến Ân thấy áy náy và cảm thấy vô cùng có lỗi, người chăm chú nghe Ân nói dù câu chuyện có dở và nhảm nhí đến đâu, chỉ là Ân vô tình gieo sự hi vọng, vô tình khiến T tổn thương, Ân vô tâm lắm, nên bằng cách nào đó, Ân luôn khiến những người xung quanh mình tổn thương. Ân xóa kết bạn với T lâu lắm rồi, nhưng cho đến hôm nay, khi nhìn thấy chiếc hộp, có một điều gì đấy vô hình thôi thúc Ân kết bạn lại với T, ừ và Ân đã add, T đồng ý ngay tức khắc. Cái con người ấy luôn lặng lẽ, trầm mặc đến đáng sợ, nhưng với Ân, lại khác, T nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, nhưng ở đôi mắt T luôn ẩn chứa sự buồn bã, và cả cái cách T nhìn Ân, tự nhiên Ân thấy mình có lỗi. Một lần nữa, là Ân tự đẩy những người yêu thương mình ra xa cuộc đời mình. Và họ đi, trôi tuột khỏi Ân. Ân không bận tâm, cho đến một ngày, Ân tìm thấy những thứ liên quan đến họ trong chiếc hộp cũ kĩ thời gian, thì mọi thứ đã trôi qua rất lâu rồi.

Thành phố ngày mưa, người ta thường không biết làm gì để đi qua nó, chẳng muốn chuyện trò hoặc kể lể, khóc than, lại thấy một ta thừa thãi đang cười nhạo, thứ âm thanh trong trẻo của ngày thường giờ trở thành không âm, không sắc, người ta mặc kệ sự chế nhạo lên ngôi. Nhiều điều vĩnh viễn đã trôi qua năm người ta hai mươi, cho đến khi có thêm một vài con số trong đời, người ta chẳng còn đủ dư dả niềm tin để tin và hoài mộng mơ về một điều gì đó, chỉ là để nó hồn nhiên lớn lên, trưởng thành và già đi, như cuộc đời một con người. Vốn không ngừng biến động, vòng xoay ấy cứ diễn ra như thế mỗi ngày, qua năm tháng vẫn trường tồn như thế. Ân thấy mình đã đủ mệt rồi, cũ rồi, xưa rồi.

Chỉ là chúng ta vẫn phải bước đi....

Gầy Gầy
11.10.2015