ĐN, ngày...tháng...năm...
Những ngày nằm xuống, thấy câu chữ của Mạch Trầm hiện ra , khi gần, khi tỏ, có khi xa xôi dịu vợi, nhắc nhớ về một ngày tháng Bảy năm nào lần đầu đọc bài chị viết , lần đầu đạt giải nhất cuộc thi viết , lần đầu mang tâm trạng của người được nhận giải thưởng. Và cũng là lần đầu nhận ra những mỏi mệt về con đường phía trước , phải đi. Dẫu là mưa hay nắng thì cũng thê lương đến thế thôi. Đi qua biết bao mùa , vẫn thấy cuộc đời dài rộng quá , mà kiếp người lại nhỏ bé , ta làm hạt bụi nhỏ bám gót kẻ ở , người đi. Đâu đó ca từ của Trịnh lại vang lên : " Thôi về đi, đường trần đâu có gì...". Nỗi ám ảnh khó phai.
Những ngày dài thật dài , nhớ giọng dì lạ kì , nhớ tuổi thơ, nhớ H, và cả B. Nước mắt rơi tự do. Không điểm dừng. Chơi vơi rơi về cuối trời. Hiu hắt một khoảng trời màu xanh.
Cứ không phải đau buồn người ta mới khóc . Cũng không phải đau đớn người ta mới kêu la, cũng như những ngày người ta trở nên câm lặng trước cơn đau , chai sạn trước mất mát, không còn cảm xúc trước niềm vui , nỗi buồn của ai. Người ta cần học cách buông lơi.
Năm tháng bây giờ cũng bãng lãng như sương , người đi , kẻ ở nhẹ tênh như mây trời , trái tim đôi khi phó mặc mọi thứ , chỉ chờ lấp đầy bằng những ngày mùa Đông giá lạnh.
Hôm trước , mơ thấy H . H cười với mình, thật tươi. H vẫn là khoảng trời mênh mang đầy gió, man mác buồn , mang lẫn một chút trong trẻo lẫn dịu ngọt, thanh xuân của mình đều nằm ở đó, khoảng sân trường đầy nắng giòn tan. H vẫn đứng đấy, rồi cười, Ấy vậy mà mỗi khi nghĩ về cậu , mình đều thấy có lỗi. Xin lỗi vì đã biến tuổi trẻ của cậu thành một mớ bòng bong rồi quay lưng ra đi như thế. Xin lỗi vì đã không đối diện với cảm xúc thực trong lòng mình. Xin lỗi đã tỏ ra lạnh nhạt với cậu . Mình là đứa trẻ không tốt. Mình sai rồi. Hôm nay một lần nữa , mình cúi đầu xin lỗi cậu.
Rất sợ những ngày thê lương như thế này, nhoi nhói nơi lồng ngực. cảm giác hoang mang lại ùa về. Muốn làm một điều gì đấy , nhưng không thể. Rồi sẽ là những đêm dài tuyệt vọng đến thế thôi.
Thì ra , Nostalgie lại ùa về. Con người chỉ hoài niệm về những ký ức đẹp đẽ , còn ký ức đau buồn thì chỉ nên bỏ lại phía sau. Ừ, đúng rồi, ở đó tuyệt nhiên sẽ không có bất kỳ đau đớn hay xa xót nào nữa.
Ngoan, sẽ ổn thôi, Nhắm mắt. Ngủ ngon!
Yên
2.6.16