27/6/16

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm...

Có những người chỉ có thể đứng bên lề cuộc đời mình , nhìn mình , nhưng chẳng thể chạm đến. Có những người chấp nhận chôn chặt tình cảm của mình , thầm lặng dõi theo, tuyệt nhiên không chạm đến. Lại có những người cả đời cũng không thể chấp nhận một người , cả đời không chịu quay đầu nhìn lại phía sau . Rồi sẽ là xót xa thôi.

Sang quán bạn chơi , hai đứa đang ngồi tỉ tê to nhỏ thì trời đổ mưa tầm tã , mình không phải là đứa giỏi nói nhiều, thế nhưng vẫn cố gắng buông chuyện cho bạn cảm thấy đỡ buồn. Nhưng rồi nó càng buồn hơn , mình thất bại thảm hại.

Tốt nhất cứ để lòng mình trống , có khi lại tốt hơn.

p/s: Đây là B và C. Là hai người đã có tên trong ký ức xinh đẹp của mình.


 27.6.16

20/6/16

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm...

Bạn mở quán cf mới , ngay cạnh biển . Khoảng không gian rộng rãi và mát mẻ , hướng tôi ngồi gió biển thổi vào , mát rượi , bên cạnh là nhiều resort lớn. Khi đã dịch xong bản hợp đồng cho John, tôi ngồi đó , chẳng làm gì , chỉ nhìn lên trời rồi để tâm hồn mình cứ thế trôi đi . Phải có những ngày mệt nhoài không còn thấy bản thân , mới thấy quý khoảnh khắc như bây giờ. John đến , tôi đưa bản hợp đồng đã dịch , rồi chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau suốt nhiều giờ đồng hồ sau đó .

Bạn thuộc tuýp người giống tôi , thích những điều bé nhỏ , giản đơn và không kém phần xinh xắn . Bạn tự tay chăm sóc cho từng cái cây , bông hoa , cả những chiếc ghế và từng cái cốc. Góc nhỏ của bạn có một đóa hướng dương rực rỡ đựng trong một chiếc lọ thủy tinh trong suốt , lần đầu bước vào ánh mắt tôi dừng lại khá lâu trước vẻ đẹp đầy sức sống và tươi trẻ của loài hoa ấy , một câu nói bâng quơ hiện về trong tâm trí lúc đó : " Hãy sống rực rỡ như loài hoa hướng dương ". Như một luồng điện xẹt ngang rồi tan biến trong phút chốc , giọng bạn phía sau vang lên , quay lại đã thấy dáng bạn nhỏ nhắn đứng cạnh. Có nhứng thứ người ta nghĩ mình quên , nhưng thực ra vẫn nhớ.


Yên
20.6.16

12/6/16

Không còn thiết tha

ĐN , ngày...tháng...năm...

Chị nhắn tin trong lúc đang dạy : " Nhóc à, chị có chuyện muốn nói".

Tôi reply.

- " Dạ, chị nói đi ".

- " Em sẽ làm gì khi biết ai đó phản bội em và cơ hội sống sót của họ chỉ còn 10%?".

Nghe xong câu ấy , điện thoại từ trên tay tôi rơi tõm xuống nền đất. Rất lâu sau đó , tôi mới có đủ can đảm trả lời câu chị hỏi.

Có một số thứ cho đến cuối cùng vẫn là không giữ được. Để rồi suốt đời , nỗi ám ảnh kể cả sự ray rứt một lần nữa lại nhấn chìm bản thân đến tuyệt vọng. Khi nhìn lại , hóa ra bản thân đã đứng bên lề cuộc đời họ mất rồi. Tôi tự trách mình , rất lâu. Trong đêm tối , tôi thấy chúng tôi trôi về phía ngược lại. Vun vút. Không điểm dừng.

Bạn là người thứ hai sau chị dùng cụm từ " không còn thiết tha ". Nhưng sau một hồi thảo luận về ý nghĩa và sắc thái , bạn chốt một câu : " Ừ, nhưng dù sao " không còn thiết tha" cũng là cụm từ buồn. Còn trẻ nên say mê hơn thì phải. Có khi " không quá thiết tha " cũng giống như một kiểu tự vệ , để khi phải mất đi thứ gì đó , bản thân ít thấy bi thương ". Tôi cười trong im lặng,

Tôi cũng không còn tha thiết, hay thiết tha gì nữa , Bạn cũng vậy, nghe thật đau thương , nhưng mặt khác cũng là sự đề kháng nên có của trái tim.Là bản năng như vốn dĩ. Chỉ thế thôi.


Yên
12.6.16

6/6/16

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm...

Hội An mưa. Sấm sét rùng rợn , làm hỏng đường điện trong phố. Con đường từ Hội An về nhà đèn điện tắt ngấm , hoàn toàn bị bao phủ bởi màu đen đặc quánh. Có cảm tưởng như đang đi trên con đường làng quen thuộc lúc nhỏ ở quê , không gian cũng hệt như bây giờ. Mà hồi đó còn biết sợ , giờ thì bình thản. Trời thật biết trêu ngươi con người, mấy tháng trời không mò vào đó , hôm nay ngẫu hứng đi , thì trời liền gọi mưa ghé thăm. Cũng chiều lòng người ghê gớm . Mang áo mưa đi giữa lòng phố , đã lâu lắm rồi không được đi dưới mưa , không được nghe tiếng nhạc không lời dịu dàng trong trẻo vang lên nơi chiếc loa rè cũ kĩ cuối góc đường Nguyễn Huệ , tiếng nhạc Trịnh văng vẳng từ hẻm nhỏ lúc xa lúc gần. Có khi níu giữ gót chân người lữ hành trên phố ghé lại dừng chân. Mặc cho trời mưa gót chân đau rát vẫn cố đi hết con đường Phan Chu Trinh đầy xác hoa giấy . Chỉ ước lòng nhẹ tênh.

Thôi, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu , dẫu biết là chuyện hoang đường, Nhưng thôi, cố gắng. Ngày mai thức dậy sẽ là một ngày bình thản.

6.6.16

2/6/16

Nostalgie

ĐN, ngày...tháng...năm...

Những ngày nằm xuống, thấy câu chữ của Mạch Trầm hiện ra , khi gần, khi tỏ, có khi xa xôi dịu vợi, nhắc nhớ về một ngày tháng Bảy năm nào lần đầu đọc bài chị viết , lần đầu đạt giải nhất cuộc thi viết , lần đầu mang tâm trạng của người được nhận giải thưởng. Và cũng là lần đầu nhận ra những mỏi mệt về con đường phía trước , phải đi. Dẫu là mưa hay nắng thì cũng thê lương đến thế thôi. Đi qua biết bao mùa , vẫn thấy cuộc đời dài rộng quá , mà kiếp người lại nhỏ bé , ta làm hạt bụi nhỏ bám gót kẻ ở , người đi. Đâu đó ca từ của Trịnh lại vang lên : " Thôi về đi, đường trần đâu có gì...". Nỗi ám ảnh khó phai.

Những ngày dài thật dài , nhớ giọng dì lạ kì , nhớ tuổi thơ, nhớ H, và cả B. Nước mắt rơi tự do. Không điểm dừng. Chơi vơi rơi về cuối trời. Hiu hắt một khoảng trời màu xanh.

Cứ không phải đau buồn người ta mới khóc . Cũng không phải đau đớn người ta mới kêu la, cũng như những ngày người ta trở nên câm lặng trước cơn đau , chai sạn trước mất mát, không còn cảm xúc trước niềm vui , nỗi buồn của ai. Người ta cần học cách buông lơi.

Năm tháng bây giờ cũng bãng lãng như sương , người đi , kẻ ở nhẹ tênh như mây trời , trái tim đôi khi phó mặc mọi thứ , chỉ chờ lấp đầy bằng những ngày mùa Đông giá lạnh.

Hôm trước , mơ thấy H . H cười với mình, thật tươi. H vẫn là khoảng trời mênh mang đầy gió, man mác buồn , mang lẫn một chút trong trẻo lẫn dịu ngọt, thanh xuân của mình đều nằm ở đó, khoảng sân trường đầy nắng giòn tan. H vẫn đứng đấy, rồi cười, Ấy vậy mà mỗi khi nghĩ về cậu , mình đều thấy có lỗi. Xin lỗi  vì đã biến tuổi trẻ của cậu thành một mớ bòng bong rồi quay lưng ra đi như thế. Xin lỗi vì đã không đối diện với cảm xúc thực trong lòng mình. Xin lỗi đã tỏ ra lạnh nhạt với cậu . Mình là đứa trẻ không tốt. Mình sai rồi. Hôm nay một lần nữa , mình cúi đầu xin lỗi cậu.

Rất sợ những ngày thê lương như thế này, nhoi nhói nơi lồng ngực. cảm giác hoang mang lại ùa về.  Muốn làm một điều gì đấy , nhưng không thể. Rồi sẽ là những đêm dài tuyệt vọng đến thế thôi.


Thì ra , Nostalgie lại ùa về. Con người chỉ hoài niệm về những ký ức đẹp đẽ , còn ký ức đau buồn thì chỉ nên bỏ lại phía sau.  Ừ, đúng rồi, ở đó tuyệt nhiên sẽ không có bất kỳ đau đớn hay xa xót nào nữa.

Ngoan, sẽ ổn thôi, Nhắm mắt. Ngủ ngon!


Yên
2.6.16