25/8/16

Người của hồi ức

ĐN , ngày...tháng...năm...

Lòng ngổn ngang . Có nhiều thứ cần được giải quyết. Vốn không muốn đối diện , nên chỉ còn cách nẻ tránh.

Con người vẫn thường dằn vặt mình bởi ký ức. Rồi không thoát ra được.

Chớp mắt một năm trôi qua , nhìn lại mình chẳng có gì , cũng không làm được gì. Chơi vơi nhếch môi cười.

Buồn ít thôi. Cuộc đời ngắn lắm, tuổi trẻ cũng vậy. Đừng vì một người mà phí hoài tuổi trẻ. Đừng vì họ mà bỏ lỡ những điều đẹp đẽ phía trước. Ngày hôm qua đã qua, ngày mai lại đến. Chúng ta cần phải sống tiếp cuộc đời mình. Thế thôi.

Chỉ là đến cuối cùng chúng ta không can tâm từ bỏ.

Buông cũng đã buông rồi. Sao còn buồn hỡi em?/

25.8.16

13/8/16

Vì tạm biệt là từ buồn bã...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Quán pub cuối tuần vắng khách. Lúc chúng tôi đến trong quán chỉ có vài vị khách , khi rời đi thì số khách tăng lên được vài người , nhìn chung không đông như mọi hôm. Tôi với chị ngồi tám rôm rả, bỗng người đàn ông ngoại quốc với khuôn mặt buồn bã tiến đến , trông bộ dạng có vẻ mỏi mệt. Chúng tôi định bụng sẽ bắt chuyện , nhưng nhìn thần sắc của người đàn ông , chúng tôi từ bỏ ý định đó. Người đàn ông thi thoảng vẫn nhìn về phía chúng tôi , mắt liên tục đảo qua đảo lại. Rồi dừng ở một vị trí nào đó.

Tôi nói với chị tôi thích con đường này, kể cả không khí nơi đây , có thể ngồi ở đây cảm nhận nhịp sống chậm rãi của cuộc sống , con đường , con người và những ngôi nhà , hàng quán, kể cả những khách sạn cao tầng nhuốm màu cô đơn và buồn bã. Và quan trọng có thể hít thở bầu không khí trong lành không bị vẫn đục bởi những yếu tố ngoại lai khác. Có như thế mới nhận thức rằng bản thân vẫn còn thở. Sự sống trôi qua mỗi ngày đôi khi khiến con người mặc nhiên vô cảm , như cái cách nghe đi nghe lại một bản nhạc đến cũ mèm bỗng nhận ra mình không còn xúc cảm gì với nó nữa , rồi mình lại tự vấn bản thân mình theo cách mình vốn nghĩ. Nhưng tất cả đều chỉ là huyễn hoặc thôi. Làm gì có sự tồn tại cụ thể nào về ý nghĩa của bản chất. Thế đây, chúng ta vẫn vô tình đẩy bản thân vào những tình huống khó , để rồi cứ tự vấn mình hoài một câu hỏi , và không thoát ra được. Buồn cười!

Những buổi tối cuối tuần tẻ nhạt trôi qua. Cứ như thế tôi không còn ý niệm thiết tha về một bầu trời sẽ nhuốm màu khác. Thứ màu sắc ám ảnh con người cả trong mơ , nhắm mắt mở mắt. Tôi lại thấy cô bé sáu tuổi năm đó , ánh mắt cô đơn và chứa đầy sự thơ ngây , tôi lại thả mình trôi theo bản nhạc đang phát " Người của Hồi Ức". Tôi thích viết hoa chữ " Hồi Ức", như một sự trân quý riêng dành. Cuộc đời con người vốn chứa đựng nhiều hồi ức , về tuổi thơ , gia đình, bạn bè , tri kỉ hoặc về một người đặc biệt nào đó. Hồi ức giúp người ta sống tốt , để nhớ về mỗi khi lòng rỗng hoác. Người ta lúc đó giống như những viên đá cứ thế trôi đi trong một dòng nước vốn không có điểm dừng. Những bụi bặm đời thường cũng được rửa trôi.

Tôi bắt đầu thấy ý nghĩ của mình không còn sâu nữa , hoặc có thể do bản thân vốn không muốn nghĩ nhiều, hoặc do nỗi sợ hãi vô hình nhấn chìm khiến bản thân không còn thiết tha nhiều nữa. Cũng có khi tôi không muốn làm một kẻ nhạy cảm và đa suy nữa. Đứa trẻ năm đó mãi không thể lớn lên được nữa. Nó đã chết rồi.

Tạm biệt. Luôn là một từ buồn bã.

Tạm biệt. Có thể là một sự kết thúc.

Chúng ta rồi sẽ tạm biệt để sống tốt cuộc đời mình.

Tạm biệt đứa trẻ năm hai mươi tuổi.


Yên
13.8.16

10/8/16

Ngày lịm ngủ

ĐN , ngày...tháng...năm...

Cô là đứa trẻ hai mươi tuổi được hai năm. Yêu tự do.  Với nụ cười tỏa nắng . Cô không muốn ai chen chân vào thế giới của mình , thế nên lang bạt cùng trời cuối đất. Viết là cách duy nhất cô thấy tim mình vẫn đập , thế giới xung quanh ít nhiều vẫn tác động đến sợi dây rung cảm trong con người cô , và viết là cách cô giữ cho mình sự dung thứ với cuộc đời.

Cô là đứa trẻ tồn tại suốt hai mươi hai năm , vẫn không hề biết rằng tình cảm của người này đến một lúc nào đó sẽ trở thành nỗi chơi vơi trong lòng kẻ khác. Người ta không còn mối tương giao nào với nhau nữa , không đi chung một con đường , hiểu thấu lòng nhau. Rồi người ta khác đi.

Cô không rõ rốt cuộc lòng mình đag vui hay buồn , chỉ biết ngày càng rỗng hoác. Xoay qua bên nào cũng thấy xa xôi , đi giữa đám đông lại thấy mình lạc lõng như chú chim non lẻ bầy. Lâu dần cô thấy mình không còn chung ngôn ngữ với thế giới , không thuộc về phía ai và họ cũng không thuộc về cô. Rồi cô cứ đứng đó cho đến khi dòng người đi xa khuất. Chiều lịm dần.

Chưa bao giờ cô dám nhìn thẳng vào mắt đối phương và bảo họ đừng nói chuyện với cô nữa , bởi cô là kẻ ngàn lần không muốn giao tiếp , không muốn nói chuyện, dù là ai, quen hay lạ, xa hay gần , ngôn ngữ đôi khi là cơn bão vô hình nhấn chìm cô dưới đáy hồ khiến cô không đủ sức vực dậy. Cô chỉ muốn lặng câm sống cuộc đời mình , yên nhiên , tự tại. Có những chuyện giản đơn thế đấy nhưng muôn đời con người không làm được. Như thời khắc họ nhận ra mình đáng lẽ phải từ bỏ nhưng lại không thể bỏ. Lý trí và con tim là giống loài phản trắc nhất trên đời.

Chúng ta đang sống vì điều gì?

Có thấy vui không?

Cô thực sự muốn biết.

Ngày lịm dần.

Chơi vơi, chơi vơi...



Yên
10.8.16

8/8/16

Giữa hai thế giới

ĐN , ngày...tháng...năm...
Từ cõi chết trở về , trong lòng dấy lên nhiều xúc cảm. Thật khó để diễn đạt thành lời. 

Em không rõ rốt cuộc tại sao chúng ta lại gặp nhau, tại sao người lại ở trong thân xác của em, và tại sao số phận người lại bất hạnh như vậy? Em ngỡ mình đang mơ, muôn đời cứ bước đi trong chính giấc mơ của mình , tự huyễn hoặc mình mỗi ngày trôi qua. Màn sương vén lên rồi, chỉ còn em chơ vơ ở lại. Thế giới âm dương chia cắt, người phải quay trở về thế giới người vốn dĩ , thế nhưng em vẫn hoài nuối tiếc một niềm riêng. Rốt cuộc thì cũng có người vì em mà che chở, vì em mà cố gắng, ít ra em còn cứu rỗi được tâm hồn một con người, cho dù thứ hi vọng ấy có mơ hồ và xa xỉ thế nào , chúng ta vẫn đi với nhau một đoạn ngắn, và quan trọng hơn em vẫn còn hít thở mỗi ngày , nhìn thấy bình minh mỗi sáng, mặc những bộ quần áo khác nhau. Người có biết cho đến bây giờ em vẫn còn bối rối và không thể chấp nhận sự thật rằng hóa ra bấy lâu nay người tồn tại trong chính xác thân của em , người bảo vệ, che chở em bởi những tác nhân vô hình khác. Nhưng em vẫn tuyệt nhiên không biết sự có mặt của người . Em thà sống trong giấc mộng đẹp đẽ của mình còn hơn phải đi ra . Những cơn mộng mị từng giết chết em mỗi ngày, em sợ hãi, bơ vơ và ra sức vùng vẫy, nhưng thà cứ như vậy còn hơn tỉnh giấc mộng với cảm giác trống vắng đến nao lòng . Là việc chấp nhận người không ở đây nữa , giấc mộng mùa Hạ đã tan biến cả rồi.

Em không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa, nhưng vẫn ủy mị  và sướt mướt mỗi khi nghĩ đến việc có ai đó bị vứt bỏ. Sự vứt bỏ suy cho cùng là nỗi bất hạnh lớn nhất đời người. Em ngàn lần không muốn nhìn thấy cuộc đời ai đó rơi vào hoàn cảnh bi thương như thế. Hồi còn nhỏ, em chỉ muốn mình là kẻ hứng trọn niềm đau của đời để lại chứ đừng rơi vao ai khác, càng không thể là người em thương như một phần tay chân , sinh mệnh mình. Con cá chết rồi em đành mang đi chôn, cái cây chết rồi em đau lòng chảy nước mắt, ngay cả con chuột nằm chết lòi cả ruột giữa đường, em đều sợ dẫm phải, cảm giác nằm chỏng chơ chết trên đường đáng sợ và lẻ loi lắm, người người qua đường trong dòng chảy gấp vội hờ hững lướt qua nhau mỗi ngày , người ta không ai để ý đến việc con vật cũng cần được ủi an và chia sẻ, trong khoảnh khắc ấy trong đầu em mường tượng đến sự đau đớn về thể xác, và vì thế em không cho phép mình dẫm phải xác thân của loài sinh vật nào cả. Rồi linh hồn của chúng cũng sẽ siêu thoát nơi chân trời. 

Em ngàn lần không muốn người hiểu em, ngay cả khi em là đứa nội tâm vốn chỉ khép lòng, nhưng ngay cả khi người ở trong thân xác em, mà em không hề biết, vậy thì lý do người cất kĩ linh hồn mình và giấu kĩ nơi tận cùng sâu thẳm rốt cuộc để làm gì, em không muốn biết nữa. Em muốn xóa bỏ ký ức , như người xóa bỏ ám ảnh về hồi ức của mình. Nhưng người đâu còn nhớ gì nữa, chỉ có em là nhớ rõ thôi. Càng ngày em càng thấy lạc lõng với thế giới của mình, dù đi đâu làm gì cũng vẫn thế, em phải làm thế nào đây?


Căn duyên kiếp này đã không thành, thì mong kiếp sau sẽ sống một đời yên nhiên hạnh phúc. Chỉ cần có thể gặp gỡ, em đã mãn nguyện lắm rồi, dẫu lòng có buồn hiu hắt.

Chỉ là chơi vơi chút ngày tàn. 

Chỉ là chúng ta không còn gặp nhau trong giấc mơ thêm một lần nào nữa!