31/3/15

Bức thư sám hối...

Ngay trong cái đêm không thể đo được độ sâu của hòn sỏi ném xuống đáy vực, tôi đã nguôi dần niềm tin giữa M và P có một sự liên hệ, dù hai chàng trai ấy đến Trái Đất này chỉ để gặp tôi, và khiến tôi có nhiều hành động kì lạ. Tôi cứ chạy đi tìm hoài cây viết mà mình đang cầm trên tay, hoặc có lúc gọi điện thoại cho P nhưng lại hỏi : "P này! Tớ bỗng không nhớ nổi, tớ sẽ nói gì với cậu nữa. Hay là, cậu cứ cầm máy như vậy, đợi tớ thêm vài phút nữa nhé!"

Mỗi lần như vậy,ở đẩu dây bên kia chỉ vọng lại tiếng thở nhẹ nhàng của P, một sự chờ đợi nhẫn nãi và chân thành. Tôi ngồi viết thư cho P, bằng cảm giác của một kẻ chợt nhận ra mình đã quên, dù chỉ một phút giây thôi, rằng P từng ở trên Trái Đất này và có tới 10.000 ngày làm bạn với tôi. Còn M, chỉ là một cơn gió lướt qua tôi, một cơn gió đầy màu sắc và có những đường gợn hình sóng. Khiến tôi, có những giây phút chao đảo, không tin vào nhịp đập của trái tim.

P à! ( Tôi nắn nót viết)

Tớ cứ tưởng Trái Đất này rộng lớn lắm, và trong hàng tỷ con người, để tìm được một người giống hệt cậu thật không dễ dàng chút nào. Nhưng tớ đã gặp M với những cảm xúc thật xinh đẹp, M từ tốn, dịu dàng và chất chứa nhiều sự quen thuộc, như thể trước khi đến với Trái Đất này, tớ đã từng gặp M ở kiếp hoài thai.Tớ đã coi M như một người thân dù chưa biết gì nhiều về M. Tớ cũng chưa hỏi bố mẹ M năm nay bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Hai bác có khỏe không và đang sống ở đâu? Tớ cũng không cần M đã từng yêu ai và tuýp phụ nữ của M như thế nào? Vậy vì lẽ gì P nhỉ khi tớ luôn cảm thấy trong cậu có M?và trong M có cậu?

Tớ đã không tin vào tai mình nữa, khi M bảo rằng : "Điều khiến anh cảm thấy em dễ gần, chính vì em là đồng hương của anh". Và tớ cũng thấy rất gần gũi, thân thuộc đối với M. Tớ cũng thấy rất run, mỗi khi gọi điện cho M ở đầu dây bên kia,giọng của M rất ấm: "Anh đây"!

P à!

M xuất hiện ở Trái Đất hơn ba mươi năm về trước, vậy mà đến bây giờ tớ mới gặp M. Tớ cảm thấy hối tiếc vì nếu như gặp M sớm hơn, tớ sẽ không phải giải thích cặn kẽ với trái tim mình, rằng M chỉ là một tiếng sét chói tai rớt xuống bên cuộc đời tớ trong một ngày bị đè nặng bởi nỗi nhớ cậu đầy bất lực.Và M, giống như chiếc phao cứu rỗi, đã kéo tớ lên khi tiếng sỏi vừa chạm xuống đáy vực sâu, rất nhẹ. Để tớ kịp nhận ra, mình vẫn còn đnag ở lại với Trái Đất này.

P à! Tớ sẽ không bao giờ đặt M bên cạnh cậu nữa. Và tớ cũng sẽ không bao giờ kể cho M thêm lần nào nữa, về những hồi ức được bao bọc nhẹ nhàng bởi sự yếu đuối của tớ trong những ngày ở thành phố Y, chớm thu. Cái ngày mà buổi sáng sớm tớ lao ra ngoài bờ biển để ngắm hừng đông, để cứ mãi hối tiếc rằng giá mà cậu ở đây!

Tôi gấp bức thư lại, nhét vào vỏ chai, nút thật chặt rồi nhờ sóng biển cuốn trôi tít tận nơi xa.Với hy vọng rằng 100 năm sau sẽ có ai đó vớt nó nên, và gửi lại cho tôi, nếu P và biển khơi chưa kịp đọc nó.

31.3.15

..................

Trên thế giới luôn tồn tại một hòn đảo hoang. Hòn đảo không có dấu chân người, hòn đảo ngăn cách ta với tất cả thế giới bên ngoài. Hòn đảo ấy không ở đâu xa, nó nằm trong tâm hồn mỗi người.Hòn đảo cho những cuộc tình đổ vỡ. Hòn đảo cho những người vừa thất bại. Hòn đảo cho những người bị phản bội. Hòn đảo của những kẻ cô đơn muốn giấu mình.Và hòn đảo ấy sẽ xuất hiện khi người ta bước vào tuổi 30, hòn đảo của những người bắt đầu hoài niệm về một thời tuổi trẻ đã qua.Trong mỗi người chúng ta luôn tồn tại một hòn đảo, được nuôi dưỡng bằng nỗi cô đơn và những hoài niệm ảo ảnh. Những hòn đảo ấy có thể lớn, có thể nhỏ, nhưng chẳng bao giờ mất đi, chúng tồn tại như một cách để con người tự làm lành những vết thương hoặc cũng có thể khiến họ vĩnh viễn chết chìm trong nỗi cô đơn tự huyễn.
Cuộc đời là gì? Người ta vốn không thể định nghĩa được nó, như tình yêu, như hạnh phúc khi chưa sống hết những phần đời của mình. Có những dòng chảy rất lặng lẽ, ẩn sâu, nó giống như những con chữ của tôi, tuyệt nhiên không thét gào, tuyệt nhiên tĩnh tại, nhưng nó vẫn là một phần đời với nhiều góc khuất mà tôi đã chạm đến, chỉ khác là tôi thích những điều nhỏ bé dịu dàng hơn.

28/3/15

Phố nhỏ trong em....

ĐN,ngày...tháng...năm...

Trời mưa.Là phim vốn buồn,hay lòng người vốn buồn sẵn.Không hiểu sao nước mắt lại ứa ra khi chàng trai nói với cô gái rằng :" Nếu tớ giống Trần Tầm, viết tên tớ và cậu lên bảng,thì có phải cậu sẽ thích tớ không?".Phương Hồi,cậu có thể cho tớ ôm cậu một lát không?".Chàng trai dang rộng hai tay,cô gái nói: "Mình xin lỗi".Rồi cô bỏ đi,chỉ còn lại mỗi chàng trai đứng lặng yên giữa căn phòng.Khoảnh khắc đó, mình đã nghĩ,có phải mọi thứ tình cảm trên đời ,đều được an bài bởi số phận hay không?

Mỗi lần xem phim,hễ cứ chạm đến gì nơi đáy lòng thì lại sụt sịt.Cái yếu mềm nhất của bản thân trong suốt hai mấy năm qua vẫn không sửa được,những gì thuộc về bản chất đều khó thay đổi,huống gì mình là đứa giàu cảm xúc.Con người ta nhiều cảm xúc quá đâm ra khổ.Con gái đa sầu,đa cảm quá lại khổ tâm.Tóm lại đằng nào cũng khổ.Thì thôi,cứ lơ đi mà sống!

Máy bay lại rơi,đồng nghĩa với việc nhiều người chết.Cứ hễ nghe ai đó rời bỏ thế giới,trong lòng lại hiện ra những khoảng trống chơi vơi.

Chị hỏi mình,bị phản bội thì phải làm ntn?Mình lặng im...

Nghe người ta kể chuyện buồn,chính trị,thời sự,thế giới,cũng lặng im...

Nhìn người ta rời bỏ nhau,làm đau nhau cũng lặng im...

Im lặng đôi khi là liều thuốc chữa lành mọi vết thương,xoa dịu những nỗi đau.

Và những điều từ trái tim sẽ đến từ trái tim.

p.s 1 : Đi hoài trong mưa,người ta sẽ thôi lạnh.Đời người vốn vô thường,thôi thì cứ trân trọng hiện tại.Vậy là đủ.
p.s 2 : Phim buồn.Người cũng buồn theo phim.

28.3.15


27/3/15

ĐN,ngày...tháng...năm...

"Tình cảm có rất nhiều loại, đối xử với một người thật tốt,không nhất định phải ở bên người ấy.Bởi vì bạn biết thứ quí giá nhất của người ấy là cái gì.Bạn chỉ hi vọng người ấy hạnh phúc.Cho dù là hạnh phúc của người ấy,không có vị trí của bạn"


Chàng trai trong bộ phim đã đi đến thành phố khác chỉ để tìm mua cuốn "Hoàng Tử Bé" năm 87 tặng cô vào ngày sinh nhật .Cậu ta đã nói dối rằng nhà mình có việc nên phải về, xem một hồi mới biết thì ra cậu ta vì tìm sách cho cô gái đã phải lặn lội khắp nơi tìm mua cuốn cô ấy thích.


25/3/15

Nếu anh là em...

(Con người ta khi yếu đuối thường nghĩ về người không nên nghĩ. Hoặc là nghĩ về người cho mình cảm giác an toàn nhất. Hoặc hai thứ người ấy thực ra là một.)

Mà cái lúc yếu đuối đó thường đến vào lúc rạng sáng nửa đêm. 

Như là có một hôm, giữa giai đoạn mệt mỏi đến cực độ, tôi bị bóng đè và gặp ác mộng. Mọi thứ xảy ra chỉ vẻn vẹn có 15 phút. Nhưng tôi khóc từ trong mơ cho đến khi mở mắt. Tay vớ điện thoại chỉ muốn lướt nhanh đến một cái tên, cuối cùng cũng tìm đúng, và muốn nhắn cho người đó hai chữ:...ơi

Hoàn toàn là vô thức.

Cái giây phút tỉnh táo trở lại và đủ để biết mình vừa làm gì, tôi thậm chí còn khóc to hơn.

Vì nhận ra rằng mình cần người đó thật.

(Một người không được phép có quá nhiều tình cảm).

(Một người không được phép tiến xa hơn nữa)

(Một người mà một ngày nào đó cũng sẽ rời tôi mà đi)

Nhưng làm gì có thời gian để nghĩ nhiều đến thế.

Vì giây phút đó.

Tôi biết.

Cái con người ấy.

Đã có một sức nặng nhất định trong lòng mình rồi.

Vậy thôi..

24/3/15

D.A.R

ĐN,ngày...tháng...năm...

Sáng nay trời Đà thành bỗng nhiên có mưa,đứng từ lan can khách sạn nhìn xuống,mọi thứ chìm trong màn mưa trắng xóa,làm việc thật nhiều,chúi đầu vào sách vở,chỉ có cách đó mới khiến trái tim con người không còn biết mệt,biết đau.Đọc tin nhắn người gửi nước mắt em lại rơi,bao lâu rồi em không còn biết khóc,ấy vậy mà hôm nay đột nhiên cảm xúc ở đâu ào đến,bủa vây.Em.Rất muốn chết đi một lúc,để biết mình rốt cuộc phải làm gì,rốt cuộc phải sống thế nào để người khác không thất vọng về mình,khi mà hằng đêm nghe trái tim gào thét trong đơn độc.Em.Nhỏ bé.Cô Đơn.Chông chênh.Có những ngày em đi đi về về trên một con đường,cứ thấy những con đường giờ thành dốc,chênh vênh ,leo mãi miết vẫn ở lưng chừng,cho dù có làm việc nhiều,mệt mỏi đến bao nhiêu,người ta vẫn không thể thoát khỏi cái dốc cheo leo đó.Có buồn cười không?

Con người ta ai rồi cũng phải khác đi,bằng cách này hoặc cách khác.Em muốn buông xuôi lắm nhưng vì ai,vì ai em mới phải cố gắng,giấc mơ nào cũng tồn tại hình ảnh về người,người nói em phải làm sao?Em đã tự đưa ra một ranh giới cho mình,chỉ vì sợ mình không chịu được,nhưng rồi sao,thi thoảng em vẫn nghe trái tim mình nhói lên nơi ngực trái.Nhưng rồi vẫn cố lờ đi như không có chuyện gì xảy ra.Em rất ghét bản thân mình,tại sao tạo hóa lại sinh ra loài người,rồi đặt cho họ một cái tên,một số phận,rồi bảo họ sống đi,yêu thương đi,khóc đi,cười đi.Tại sao lại như vậy?Em rất muốn biết,làm một con người sống quá nhiều cảm xúc thực sự rất mệt.Người ta làm gì,nói gì cũng đều phải bận tâm,rồi lại suy nghĩ,tự dằn vặt,chất vấn mình,cái vòng lẩn quẩn mà suốt đời em không thể thoát ra.Một con bé yếu đuối,đầy cảm xúc nhưng luôn khoác trên mình chiếc áo khoác dày mang tên mạnh mẽ,buồn đau gì cũng lặng câm.Có những điều còn mệt mỏi hơn là phải khóc.

Đến cuối cùng,người cũng sẽ rời đi thôi..
Đến cuối cùng,em một lần nữa phải tự tay xóa bỏ hình ảnh về người....
Em.Đến cuối cùng.Vẫn chỉ bé nhỏ và tầm thường vậy thôi!


24.3.15

23/3/15

D.A.R

ĐN,ngày...tháng...năm...

*Lớp học Ielts có thêm học viên mới,là một chàng trai,khá trẻ.Ban đầu mọi người ai cũng nghĩ anh ta vào nhầm lớp, cô giáo cũng ngạc nhiên,rồi cũng quay sang hỏi " Are you a new student"?.Anh ta đáp lại :" Oh,yes.Im a new student".Xong xuôi phần chào hỏi, anh ta về yên vị với vị trí của mình.Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu như anh ta không trả lời bằng tiếng anh với cô giáo,trong khi cô hỏi anh bằng tiếng Việt.Ngớ người tập 1.

Hôm nay chúng tôi học Speaking,vì là Speaking nên chủ yếu nói là chính.Học giờ tối cả lớp ai cũng mệt,không ai chịu nói,không khí lớp trầm hơn mọi khi.Đột nhiên,anh ta chủ động giơ tay nói, anh ta tuôn nguyên một tràng tiếng anh với âm điệu vần vũ,không nhanh cũng không chậm,đại loại là lưu loát, có cảm giác là người rất chuyên nghiệp,nhìn cách nói,lẫn cách anh ta trả lời, tôi cứ cười thầm trong bụng,rằng mình gặp đối thủ rồi,mọi người ai ai cũng nhìn chàng ta bằng ánh mắt đầy nể phục.Cô giáo không ngừng khen chàng ta,và hỏi một vài điều rằng đã học ở đâu  mà sao nói chắc thế,dĩ nhiên chàng trai kia trả lời câu hỏi bằng tiếng Anh và có kèm theo một câu rằng anh ta được bạn giới thiệu học ở đây.Cô lại hỏi tiếp rằng bạn anh ở đây là ai,anh ta liền chỉ người đàn ông ngồi cạnh bên.Cả lớp bỗng nhiên cười lớn.Ngớ người tập 2.

Cuối giờ về,lúc đi ra đến cửa,người đàn ông ngồi cạnh anh ta bỗng nhiên vừa cười vừa nói với chị ngồi cạnh tôi rằng anh ta từng học và làm việc ở Đài Loan hai năm,chủ yếu dùng tiếng anh để giao tiếp.Và bây giờ anh ta sẽ sang Mỹ làm việc.Chị với tôi đều trố mắt ngạc nhiên,giờ thì tôi đã có câu trả lời cho chính mình rằng tại sao anh ta có thể nói một cách lưu loát và tự tin như vậy.Ngớ người tập 3.

Hết phim.





21/3/15

........

Một ngày của nhiều năm trước đó. Anh kéo cô ra khỏi RFC. Lau nước mắt cho cô, lấy băng cá nhân băng lại vết thương đang đổ máu của cô. Để mặc cô ngồi gục xuống vai anh mà khóc. Lúc đó, cô còn không biết anh là ai. Cô chỉ khóc. Khóc cho những nỗi ấm ức, tức giận, cho những thứ áp lực đang chồng chất trong trái tim luôn chứa đầy sự thất vọng.
Một ngày của nhiều năm trước đó. Anh khẽ vuốt mái tóc ngắn của cô. Rồi nói. Em phải tin vào bản thân mình. Em phải luôn nghĩ rằng em rất đẹp, và giỏi. Nếu em không tin, thì ai nói em mới chịu tin?.
Một ngày của nhiều năm trước đó. Anh bảo với cô. Mọi người nói em rất đanh đá, khó tính, không có chút nữ tính con gái nào cả. Nhưng anh thấy em vốn dĩ rất hiền.
                                  Cô cúi đầu. Nghe trái tim thì thầm những điều đẹp đẽ.                  
Anh thay rất nhiều bạn gái. Nhiều đến mức cô không nhớ hết. Một vài người trong số họ tìm cách trò chuyện với cô. Cuối cùng luôn là câu hỏi. Cô là gì của anh. Cô trả lời, là bạn.
Anh rất không tốt, mọi người nói với cô như vậy. Cô trả lời, nhưng mà anh tốt với cô. Mà suy cho cùng, anh là bạn cô. Tốt xấu gì cũng được.
Những lần cô bế tắc, chỉ cần nói chuyện với anh. Chỉ cần cô nói, anh sẽ hiểu hết, cho dù ngôn từ cô nói ra lộn xộn và khó hiểu đến mức nào. Anh biết cô bất an ra sao, khốn khổ vì chuyện gì. Anh chỉ nhẹ nhàng trò chuyện với cô, nhẹ nhàng giúp cô sắp xếp lại mớ bừa bộn của lòng mình. Rồi anh sẽ khen rằng cô giỏi lắm.
2 năm trước đó, anh đi. Sân bay đông người. Cô chẳng tặng quà gì cho anh. Anh chỉ nói. Em phải học cách tự mở nắp chai nước ngọt, hoặc tìm người mở nắp mỗi khi em cần đi. Cô không nói gì. Dáng anh gầy và cao, mái tóc bồng lẫn vào dòng người rồi đi muôn hướng.
1 năm trước đó. Cô đi du lịch. Anh dẫn cô đến một ngôi làng nhỏ ở phía đông nước Pháp, nơi có những ngôi nhà phủ đầy dây thường xuân xanh ngát, con đường rải sỏi dẫn đến một bờ hồ lớn. Anh bảo. Nếu ai đó được em yêu thì chắc tên đó hạnh phúc lắm. Cô cười không đáp. Chỉ muốn hỏi anh. Anh có đang thấy hạnh phúc không, vì em yêu anh nhiều lắm. Nhưng không có lời nào được nói ra. Chỉ có mặt hồ lấp lánh trong ánh nắng hè.
Trái tim cô bảo, mày thua rồi, nhóc con.
Cô không còn nói chuyện với anh nữa. Cô muốn mình thật giỏi, thật tốt. Lần sau, nếu có gặp anh, phải làm được những điều anh làm được. Để cô không cảm thấy mình thua kém anh. Để cô không cảm thấy nhỏ bé vì  anh. Để cô có thể tự tin đứng trước anh.
Cho dù thỉnh thoảng, cô vẫn nhớ đến anh khủng khiếp.
Trong hai năm, cô đã làm được nhiều chuyện, đến nhiều nơi. Biết tự làm mình đẹp hơn và đủ bình thản nhìn mọi thứ. Chỉ có duy nhất cô không bao giờ kiểm soát được, là thứ tình cảm dành cho anh.
Một ngày của hai năm sau đó, buổi chiều nắng Saigon chói chang len vào ô cửa nơi đặt cabin cô ngồi làm việc. Cô vừa đi xa về. Đầu tóc ngắn túm gọn sau gáy, tay áo sơ mi kéo cao, vật lộn với mớ bừa bộn hình ảnh, từ ngữ, chỉ kịp ngước lên khi ai đó giới thiệu, có nhân viên mới. Rất giỏi.
Dáng cao gầy, mái tóc bồng. Bàn tay có những ngón tay dài. Là anh.
Bây giờ thì cô đã hiểu, cái gọi là trái đất tròn. Không có cái góc nào để có thể chui vào mà lẩn trốn.
Mọi người dắt nhau đến RFC. Âm thanh đập ầm ầm, dội vào các bức tường gỗ, vang ra xa.
Anh len đến ngồi kế cô trong góc. Đưa tay gỡ cái đuôi tóc cột bừa của cô, vuốt tóc.
Tóc em sắp dài rồi. Đừng cắt nữa.
RFC không có Margherita. Anh lấy chai Spy cô cầm. Rồi gọi Deep Blue. Thứ thức uống màu xanh dương, có mùi của Vodka, thăm thẳm và buồn bã.
Cô uống một ngụm. Chẳng hiểu sao hôm nay Deep Blue vừa chua, lại đắng nhiều như thế.
Cô về trước một mình. Gió đêm rất lạnh. Chẳng có một giọt nước mắt nào rơi để giống cảnh phim Hàn Quốc.
Trái tim cô lại bảo. Cho dù mày có làm bao nhiêu chuyện, thì đứng trước anh, mày vẫn chỉ là một con người thua cuộc.
.
Suy cho cùng, anh chẳng cần có cô để cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng cô thì vẫn có.


18/3/15

Cho những gì đã qua....

ĐN,ngày...tháng...năm...

Hôm nay đọc lại những bài viết cũ,những cảm xúc không tên lại ùa về.Bài viết cũ,cảm xúc cũ,con người cũ.Mình phải công nhận trí tưởng tượng của mình phong phú thật,có thể tưởng tượng ra những chuyện mình chưa bao giờ trải qua.Như việc có rất nhiều con người lướt qua trong đời,nhưng lòng mình vẫn khép kín,chỉ là cứ cho họ cái quyền xuất hiện trong đời mình,làm đau mình và rồi biến mất.Rồi tháng năm trôi qua,kí ức đó dần phủ bụi,một lần nữa mình lại tự tay thổi chúng.Một cách gọn gẽ lẫn sạch sẽ.Có rất nhiều cái kết được viết ra nhưng chưa bao giờ bản thân cảm thấy thoải mái,riêng truyện được chọn in sách,cốt truyện cũ,con người mới,cảm xúc mới,mình đã viết một cái kết mà bản thân cảm thấy ưng ý và hài lòng.Dẫu cho có đau đớn đến tận cùng,xót xa đến thế nào đi chăng nữa,thì mình tin sau này,nhìn lại mình có thể mỉm cười một cách thật mãn nguyện rằng "Mình đã từng hạnh phúc,phải không"?

Những ngày ngủ vùi,chơi vơi giữa những cơn mộng mị,kéo dài.Sáng dậy bệnh cũ lại hành hạ,đau nhưng không than,chỉ im lặng.Cũng đã quen với việc bị hành hạ,bị tổn thương,bị bỏ rơi,bị cô lập.Người ta chưa bao giờ rơi xuống vực sâu,chưa từng nghe con tim mình trăn trối,thoi thóp,sẽ không bao giờ hiểu lựa chọn cái chết là điều duy nhất họ nghĩ đến lúc này,như việc một buổi sáng mai thức dậy,không còn nghe tiếng chim hót,không còn thấy bình minh về trên phố,không còn được nhìn thấy người mình yêu thương.Người ta sẽ không còn tự vấn bản thân rằng mình phải đi đâu,về đâu.Và người ta sẽ không còn thấy đau.Vì bất cứ lẽ gì...

Ngày xưa,viết rất nhiều.Nhưng rồi cũng tự tay xóa đi tất thảy.

Dù thế nào mình vẫn muốn làm một độc giả hơn là người viết,không lẽ mình đang hối hận về con đường mình chọn sao?

18.3.15

15/3/15

D.A.R lần thứ n...

ĐN,ngày...tháng...năm,...

Đột nhiên nhận ra một điều rằng,thà làm một độc giả còn hơn làm một người viết,lại thấy mình suy nghĩ kiểu gì mà nông cạn quá chừng,lâu nay cứ nghĩ mình hay ho lắm,ra là cũng tầm thường như những kẻ khác,khoảnh khắc nhận ra điều cơ bản như vầy có chút đau lòng nhưng thành thực mà nói,nhận ra âu cũng là điều may mắn.Ờ thì trong cái ngu ngốc nào chả có cơ may.Thôi thì tự mình an ủi mình vậy.Haizzz.Rõ chán cho mình!

Gần đến sinh nhật Monkey,mình lại chẳng biết nên tặng sách gì,cứ loay hoay giữa hàng đống sách,rồi lại không biết nên mua sách gì.Chuẩn bị trước gần 1 tháng,nhưng rồi đến cận ngày lại rối tung rối mù hoảng loạn chạy đi mua,mình thú nhận với nó rằng đầu óc mình bây giờ già rồi nên hay quên lắm,bảo nó đừng trách,vậy mà nó giận thật.Nhưng mà đầu óc mình hay quên chứ bộ,chứ có phải mình giả vờ quên đâu,năm nay rút kinh nghiệm,lo trước cho chắc vậy.Cuối cùng cũng tìm ra sách nên tặng rồi.Cơ mà nó còn cho mình đọc ké cơ mà,mua về 2 đứa đọc chung.Thích quá chừng,không liên quan chứ có ai tặng sách cho mình thì thú thật mình yêu người đó suốt đời.Tính đăng stt trên fb bảo trai nào mua sách tặng mình,mình sẽ yêu trai đó liền,nhưng ngẫm lại thấy mình nhảm quá nên thôi vậy.

Không hiểu sao có nhiều người kì ghê lắm,cứ nằng nặc đòi đọc thơ mình,mình không thích cho lắm.Mình cứ thấy mấy người đó kì kì,lại dễ dãi trong nhiều mối quan hệ,có ai bạn không thân,mới quen,lại cứ bảo mình gửi thơ qua đọc,lại còn nói đủ thứ,blah blah..Người thì bắt mình tặng thơ,người thì đòi đọc,mình xin chào thua mấy bạn.

Chẳng hiểu sao có lúc mình thấy mình cũ kĩ ghê lắm,như những ngôi nhà cổ ở Hội An,rồi cả góc phố cũng nhuốm màu rêu phong,cái thành phố ấy luôn ám ảnh mình trong tiềm thức.Mình đang nghe "Ru 2" của Nguyên Hà,mình thích những bài chị hát,trầm lắng,mượt mà,thứ ca từ cũ kĩ xen lẫn hiện đại.Buổi tối đi dạo dọc biển là điều mình thích nhất,trong người thấy thoải mái hẳn ra,tiết trời về đêm thật mát,không khí lại trong lành,không ồn ào náo nhiệt như SG và HN,thỉnh thoảng lại viết những điều vụn vặt,cuộc đời cứ thế mà bình lặng trôi.Mình ước gì cả đời mình đều thuộc về biển,với từng cơn sóng,cát và nước.Mỗi ngày lại nghồi thì thầm kể lể,rồi biển sẽ vỗ về và ôm mình vào lòng,bảo "Yên ngoan,rồi sẽ ổn thôi mà".

Mình nhớ P da diết,thích được P ôm,thích được nghe P nói những điều nhỏ nhặt,cho dù là nhảm nhí mình cũng muốn nghe.P,giờ này anh đang ở đâu?đang làm gì?có cười nhiều không?em thực sự muốn biết.P,em đã uống thứ thuốc đắng đót đó rồi,vị đời cũng đắng đót hệt như thế phải không?P,anh đã mạnh mẽ rồi!

P,hôm nay em chỉ muốn về những điều bình thường như thế này thôi,em không muốn viết về buồn thương,càng không muốn nhắc đến chuyện buồn giữa chúng ta.Em muốn hôm nay là một ngày nhẹ nhàng,thật nhẹ nhàng P ạ!

P,em nhớ anh...

15.3.15
8:20 pm

11/3/15

D.A.R

ĐN,ngày...tháng...năm...



"Có đôi khi, chị thấy mình như đang lạc trong những giấc mơ cuộc đời mình, Yên ạ.
Tuổi trẻ nhiều hoang mang quá. Mà cuộc sống thực tại lại nhiều đắng cay. Thành ra, có những ngày chị ngồi lại, chân thật - đối diện trái tim mình - chỉ để khẽ hỏi: hạnh phúc ở đâu? Chúng ta phải làm gì ?
Yên à, thực ra chúng ta còn kỳ vọng điều gì mà suốt những năm tháng qua đi (qua đi) vẫn giữ trong tim mình một mảnh tình (chơi vơi, gầy gụôc).
Đời người có dc mấy lần 20 hồn nhiên bướng bỉnh. Có được mấy dần dốc cạn tình trong tim mà (thành thật) cho đi?
Có những ngày, nhìn vào đâu cũng thấy nỗi cô đơn chạm mặt. HT nhớ e vô hạn. HT chỉ ước có thể ôm em. Khe khẽ dựa vào vai gầy rồi thủ thỉ: Yên, chúng ta phải làm thế nào với sự ngây dại (đến đáng thương) của mình hả Yên?
Bên ngoài, ngày dài sẽ trôi đi.
* Trích : Những lá thư chưa gửi - Yên * "

Chị lại viết cho Yên,những dòng ngắn ngủi.Và Yên lại xót!
Chị nói Yên phải làm gì?Phải làm gì để chị không buồn,để người không buồn,để bản thân Yên thấy mình hạnh phúc.
Chị ạ,cuộc đời con người có rất nhiều sự kiên trì đáng thương,tuổi trẻ của chúng ta là những nông nổi,dại dột và bốc đồng,chúng ta yêu thương một con người và chấp nhận đánh đổi để họ được hạnh phúc,em-đã từng thấy trái tim mình ngưng thở,em cứ nghĩ giây phút đó mình đã chết đi,nhưng không,em vẫn sống,vẫn cố gắng đến phút cuối cùng,dù cho em có đau đớn và mệt mỏi đến mấy,thì,em vẫn phải sống.Hiện thực lý trí lắm,nó luôn tát một cái thật mạnh vào mặt em,và bảo em phải tỉnh lại ngay.Em khẽ cười,mà trong lòng trống không.

Yên không muốn viết những dòng đau lòng ntn nữa,chị,đừng buồn Yên!

11.3.15







9/3/15

About hospital...

ĐN,ngày...tháng...năm...

Sáng sớm.Bệnh viện đã đông đúc những người.Đàn ông.Phụ nữ.Trẻ nhỏ.Con trai.Con gái.Người ta cứ đi qua nhau vội vã.Mùi vắc xin trong căn phòng đầy màu trắng gợi lên sự lạnh lẽo,kẻ đi vào,người đi ra,những âm thanh ồn ã.Vồn vã.Cứ thế mà trôi qua....

Người phụ nữ tuổi trung niên khuôn mặt toát lên vẻ nhân hậu bỗng nhiên nắm chặt tay tôi. "Sao tay con tím ngắt thế kia?"-Người phụ nữ giọng trầm ấm cất tiếng hỏi.

-Dạ con không biết nữa-Tôi đáp

-Con bị thiếu canxi trầm trọng rồi,mặt con cũng trắng bệch kìa!

-Về đi chích canxi đi nghe con,ăn uống nhiều vào!

-Dạ,con bị tụt canxi 3 năm rồi ạ!-giọng tôi lí nhí


Cái nắm tay từ người xa lạ luôn khiến tôi cảm thấy cuộc đời này vẫn còn những thứ tình cảm không tên người ta truyền cho nhau.Thứ tình cảm không máu mủ,ruột rà,đôi khi lại khiến trái tim ta ấm áp lạ kì.

Hôm nay là ngày 9/3,không liên quan nhưng tôi rất ghét mùi bệnh viện.

9.3.15


8/3/15

For chị HT....

ĐN,ngày...tháng...năm...

"Chúc mừng 8/3, Yên!

Chúc Yên luôn can đảm suốt những tháng ngày còn lại.Hãy luôn là cô gái vui vẻ,yêu đời như trong giấc mơ của chị HT nhé."
..............................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................






p/s: Chị,lâu rồi em mới  nghe có người gọi tên mình.Nó khiến em thấy như mình vẫn đang tồn tại,vẫn có người nghe tiếng em,em vẫn còn sống,phải không?
Chị,chị có hạnh phúc không?có cười nhiều không,có còn thương nhớ loài hoa mặt trời kia không? Yên thực sự muốn biết.
Chị,Yên xin lỗi,vì đã không cười nhiều như trong giấc mơ mà chị nói,nếu chị biết Yên như vậy chị có buồn Yên không?
Chị,Yên mệt.Chị có thể ôm Yên vào lòng không?

Trong cơn đau nửa đêm,Yên đã thấy mình đừng bên bờ vực thẳm,gió to lắm,lối đi vào tim đâm ra hoắc hơ.Yên cứ đứng đó gào thản cả cổ họng nhưng chẳng ai nghe thấy cả.Chị,Yên phải làm sao?

8/3/15

7/3/15

D.A.R

ĐN,ngày..tháng..năm...

Sương mù giăng khắp lối.Lòng lại bộn bề hình ảnh về Người,em phải làm sao?Em đã tự hỏi lòng thứ tình cảm em dành cho Người có phải là ngộ nhận không?Em đã tự hỏi lòng rất nhiều lần câu hỏi đó,nhưng con tim bằng cách nào đó vẫn có những lý lẽ riêng,đến cuối cùng em vẫn chỉ mong rằng tình cảm này là ngộ nhận.Nhưng rồi đến cuối cùng em biết lý trí em thua,rằng những phút giây bên người nó khiến em nhận ra nhiều điều,người ấm áp và vững chãi,chân thành và giản đơn.Em thật ngốc phải không?Khi một mặt khước bỏ mọi tình cảm trong lòng,mặt khác lại muốn người thuộc về khoảng trời của em.Rồi người sẽ lại đi thôi,kỉ niệm hóa thành tro tan vào biển lớn.Em thật sự không muốn đối diện với Người,với tình cảm trong lòng,em sợ nó sẽ nhấn chìm em giữa tất thảy những cố gắng mà bấy lâu em tạo dựng,rằng em mềm yếu đến thế nào khi cố gắng tạo ra một rào cản che chắn cho mình chỉ để bảo vệ sự thương đau.Phải,em thừa nhận mình rất ngốc,em không xứng đáng với Người,càng không xứng đáng với tình cảm đó.Người nói đi,em phải làm sao?

Tình cảm này lẽ ra không nên có,con đường này lẽ ra không nên đi,em là kẻ cố chấp khi biết rằng giữa chúng ta sẽ không thể có kết quả,nhưng vẫn cứ bước,dẫu phía trước có là vực thẳm.Có biết bao con đường,mà sao em vẫn đi con đường ấy,có biết bao con người,tại sao số phận lại chọn người đứng cạnh em?Người tạo ra kỉ niệm làm gì,để rồi mai chia xa mỗi người lại khắc khoải nhớ về nhau,lại đi lại những con đường,đọc những dòng thơ từng viết,rồi chúng ta sẽ nhớ quay quắt,nhưng rồi chỉ biết giấu nhẹm một góc trong tim.Thảng hoặc trong những giấc mơ,hình ảnh về người lại hiện về,lúc gần,lúc xa xôi,em vẫn nghe người gọi em,người bảo em đừng đi nữa,người ôm em vào lòng.Chỉ bảo rằng em phải mạnh mẽ,em phải ngoan,phải hơn người.Lúc đó em chỉ biết im lặng,ánh mắt người vẫn thăm thẳm những thương yêu.Em xin lỗi,vì không muốn hỏi người rằng: "Người có mệt không,có thể san sẻ bớt nỗi đau trong lòng không?",em đã không dám hỏi người câu ấy,và càng không biết đối diện với bản thân như thế nào.Chị từng bảo em rằng : "Rồi sẽ có một người đàn ông nào đó,xuất hiện và yêu thương em,bằng tất cả chân thành". Em đã từng nghĩ về nó và cảm thấy hạnh phúc,nhưng cuộc đời thật lắm trái ngang,tại sao không phải là một người khác mà cứ phải là Người?Khi chúng ta không thể oán trách cuộc đời thì chi bằng ta nên học cách buông tha,để những mệt nhoài lẫn bình yên còn nơi nương náu.Tình cảm bé nhỏ này có là gì,phải không?

Đứng trước người,em luôn cảm thấy mình bé nhỏ và bất lực.Nhất là khi người ôm em vào lòng,em lại càng thấy mình bé nhỏ!Em không được phép hủy hoại bản thân,phải vì người mà hạnh phúc.Có như vậy,người mới có thể an lòng mà sống cuộc đời của Người,phải không?

p/s: Em sợ một ngày nào đó,em sẽ không viết được nữa,sẽ không còn nhìn thấy người nữa,nơi này sẽ là nơi lưu giữ kí ức thanh xuân của em-về Người.Cho em,cho người,và cho cả những đớn đau.

7.3.15

2/3/15

D.A.R

ĐN,ngày...tháng...năm...

Đi với em không
Chúng mình đừng nói thêm về sự chia ly
nếu hạnh phúc chỉ là đôi khi
thì dại gì mà không giữ lấy

Dẫu một phút,một giây
chúng ta không nói về sự bắt đầu
cũng đừng nghĩ thêm rằng bao giờ kết thúc
cũng đừng ngờ vực
cứ thương nhau một lúc cũng đành

Đi với em không anh
qua những ngày trong xanh và cánh đồng xanh nổi gió
những rặng cây, những con đường nhỏ
em kể cho anh phút bỡ ngỡ của đời mình

Dẫu là hoàng hôn,dẫu là bình minh
chúng ta cùng nhau kể chuyện tình trốn chạy
đời đôi khi như một câu đùa vậy
dại gì không vui!

Đi với em không,cùng làm đám mây trôi
soi mình xuống dòng sông đang chảy
giản đơn thôi nhưng sẽ vui biết mấy
vì ngày mai đây có chắc vẫn bình yên?

2.3.15




1/3/15

D.A.R

ĐN,ngày...tháng...năm...

Muốn khóc.Dạo này cứ thích ngủ vùi,tim đau.Những ngày mà lòng chỉ muốn đi hoang,đôi chân cũng rã rời,mệt mỏi,loay hoay cả ngày,hết viết đến soạn,làm những việc vặt vãnh,nghe đi nghe lại một bài hát cũng không tài nào khỏa lấp nỗi buồn trong lòng.Hôm qua,thức đêm,lại đau,lại suy nghĩ vu vơ rồi lại tự làm khó mình.Mặt khác mình muốn hủy hoại bản thân mình lắm,nhưng cuối cùng là vì một người nên  phải sống tốt.Nhưng em ghét cảm giác này lắm rồi người ạ,em muốn em chết đi vào một phút giây nào đó,để em biết rốt cuộc mình phải làm gì,mình phải sống như thế nào,niềm vui từ lâu đã bỏ đi mất,em chỉ có đêm và nỗi buồn làm bạn,giờ đến cả thứ tình cảm này,em không thể nắm giữ,càng không thuộc về em thì em biết phải làm gì?em chỉ có thế chấp nhận đứng bên cuộc đời người,nhìn người hạnh phúc,người cười nói,người vui vẻ nhưng trong lòng lại toàn mưa bay.Đáng thương nhất là nhìn trái tim mình lịm ngủ,những giấc dài rất rất sâu.Rồi có những đêm nó vùng vẫy,giẫy giụa,kêu la,em đã dùng hết sức bình sinh có thể để ngăn nó lại,nhưng nó nói rằng em thua rồi,em mãi mãi không thể thoát khỏi thương nhớ của đời mình,hạnh phúc luôn ném vào em bằng ánh mắt hoài nghi,như thể em không xứng đáng để nhận nó.Mỗi buổi sáng thức dậy,lòng lại hanh hao đến lạ,em không biết ngày dài đến thế nào khi hình ảnh về người cứ hiện lên lúc gần lúc xa,ở mọi nẻo đường,con phố em qua.

Có những ngày mà ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề,thì em biết phải làm sao?em mệt lắm rồi,em muốn bỏ cuộc,em muốn buông xuôi mọi thứ,em muốn đi xa khỏi thành phố này,nhưng ngược lại em lại muốn nhìn thấy người mỗi ngày,nhìn người an nhiên trước mặt.Nó lại khiến em an lòng,em lại mâu thuẫn với bản thân mình nữa rồi,phải không?

Em không thể tiếp tục viết những dòng như thế này nữa,em không thể kìm chặt lòng mình nữa,em đau...

p/s:Đến ngôn từ cũng trở nên bất lực thì em phải làm sao?

1.3.15