31/12/15

Cho 31.12

ĐN, ngày...tháng...năm...

Thành phố một ngày cuối năm lạnh lẽo, mưa giăng ngập lối đi.

Lần thứ n đi trong mưa , đôi mắt nhòe dần, cũng không lạ lẫm gì với cảnh tượng như hôm nay. Khi đi đến tận cùng nỗi đau, nó chẳng là gì nữa. Không buồn, không oán hận, không hằn học và quan trọng đã không còn thấy đau. Đó là lý do người ta thấy lòng mình trống rỗng. Người ta không còn bận tâm nữa, hờ hững trôi qua tim bằng ánh nhìn sắc lạnh. Ngày dài.


Ở bệnh viện, nhiều năm về trước, một người phụ nữ với thân hình to lớn, giọng nói sắt đá, hằn học buông ra những lời lẽ xúc phạm đến người đàn ông đi cạnh mình suốt nhiều năm. Lần đầu tiên tự hỏi bản thân, rằng tại sao con người lại dễ dàng làm tổn thương nhau như thế, huống gì người đàn ông trong câu chuyện trên lại là chồng của người phụ nữ kia, nghe xót xa chạm vào mình, rưng rức. Những năm sau này, nghĩ lại chuyện cũ, đã biết thỏa hiệp với hiện thực hơn trước, kể cả nỗi đau, sự thương tổn, và cả những u uẩn trong lòng. Ngày dài.

Hồi bảy tuổi, đến dự sinh nhật một bạn trong lớp, nhìn thấy rất nhiều nụ cười ở đó, bản thân lại thấy mình lẻ loi, ngôn ngữ đóng băng. Lúc ấy, không biết phải bắt đầu từ đâu để lấp đầy sự lẻ loi của mình. Sau này, khi lạc đường trong đám đông nhộn nhịp những người, sự lẻ loi năm nào lại trở về, nguyên vẹn. Bản thân lúc ấy đã mặc những bộ quần áo khác đi, nhưng sự lẻ loi trong tâm tưởng vẫn nhuốm màu cũ kĩ. Ngoảnh đi, ngoảnh lại, trong lòng là đám lá khô nhàu nhĩ. Những ngày tháng oi nồng, buốt giá cứ thế đi qua, mặc nhiên không níu. Ngày dài.

Hôm nay là ngày 31/12. Ngày cuối cùng của năm 2015, hẳn phải là ngày vui mới đúng, nhưng mà đã buồn bã thê lương đến thế này rồi. Thôi thì buồn cho hết hôm nay thôi, ngày mai nhất định phải vui, phải bình thường trở lại. Đừng để những buồn đau lấp kín đời mình, Y à! Ngoan, à ơi...à ơi...


Yên
31.12.15


28/12/15

D. A. R

ĐN, ngày...tháng...năm...

- Sao con chưa ngủ?
- Dạ, con chưa muốn ngủ?
- Sir cũng chưa ngủ ạ?
- Sir không ngủ được, tình cờ đi ngang qua thấy con ngồi đây
- Trăng đêm nay đẹp quá!
- Khi người ta trẻ, người ta nhìn thấy thứ gì cũng đẹp.( Sir vừa cười vừa nói)
-  Sir đâu có già...
- Hừm, nhưng Sir cũng đâu còn trẻ ( giọng Sir hài hước )
- Với ai Sir cũng mang về và đối xử tốt như vậy sao?( hơi đơ vì lời sir nói)
- Ừ con. Ở đây không dư dả gì nhưng vẫn dành cho những tâm hồn cần nơi nương náu.
- Dạ, ở đây bình yên quá Sir, những đứa trẻ ở đây cũng đáng yêu và hiền từ như Sir vậy.
- Những đứa trẻ ở đây đa số bị cha mẹ bỏ rơi, dù không giàu có như những nơi khác, nhưng Sir vẫn có thể chăm sóc cho chúng, nuôi dạy chúng trở thành một người tốt.

Cuộc hội thoại không dài với Sir, lòng bất giác mềm nhũn cả ra. Thiết nghĩ được sinh ra đã là một điều may mắn trên thế gian, dù không được sống một cuộc sống bình thường như những đứa trẻ khác, thì vẫn có thể lớn lên bởi sự yêu thương. Quan niệm từ xưa đến giờ của mình vẫn chưa bao giờ thay đổi, tình thương là phép nhiệm màu nuôi dưỡng nhân cách con người, dạy chúng ta lớn lên, biết yêu thương, quan tâm đến người khác. Rằng sống là không chỉ được nhận, mà còn là hạnh phúc khi cho đi. Lòng người từ đó mà nhẹ tênh!

Tình yêu thương luôn là món quà đẹp đẽ trong tâm hồn con người. Rồi sẽ hạnh phúc thôi!

28.12.15

24/12/15

D.A.R

ĐN,ngày...tháng...năm...

Hôm nay bản thân rất khỏe, nhưng không biết ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa sẽ như thế nào. Giá như lúc nào cơ thể lẫn tinh thần cũng tốt như bây giờ . Mình sẽ không cảm thấy mệt mỏi mỗi khi hít thở nữa, sẽ thức dậy với một ngày mới tràn đầy sức sống, sẽ không bị mộng mị ám ảnh từng đêm nữa. Cố lên Y, rồi sẽ ổn cả thôi, sẽ có ngày như thế mà. Đợi nhé!

Hôm nay là giáng sinh, ngoài đường nghe đâu đông đúc lắm, dành cả tối xem phim không biết mọi thứ ngoài kia như thế nào, chỉ nghe loáng thoáng qua mess Th gửi. Ngày trôi vèo một cái. Nhắm mắt, mở mắt.

Nhắm mắt, mở mắt...

Sẽ thấy những hồi ức đẹp thôi!

Y ngoan, ngủ nhé. Chúc người ngủ ngon!


Em- Y

24.12.15

19/12/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Trên đời, nỗi đau về thể xác là nỗi đau nhẹ nhàng nhất, những ngày cuối năm lạnh lẽo lại về, ký ức đóng băng, thi thoảng trong giấc mơ hằng đêm, hình ảnh về người vẫn hiện về, thời gian như ngưng đọng. Vào thời khắc ấy, có những điều vĩnh viễn ở lại trong tim.

Trong tủ lại có thêm đôi giày mới, chỉ cần nhìn thấy nó thôi, lòng lại thấy vui vui. Quần áo bây giờ trở nên rộng hơn trước, mặc vào trông rất buồn cười, bản thân nên buồn hay vui, thực sự cũng không rõ nữa. Giáng sinh sắp đến, hôm nay tự tay gói những món quà, và viết lời chúc lên trên những tấm thiệp be bé, xinh xinh, dành tặng cho những người mình trân quý, phần nào nhận về mình nhiều niềm vui riêng. Con người ta dễ dàng hạnh phúc bởi những điều bé nhỏ, cũng sẽ dễ dàng bị tổn thương bởi chúng, bản thân biết rõ mình nằm trong số ấy, nhưng không thể làm khác đi. Từ nhỏ đã là đứa trẻ như vậy, thì lớn lên cũng sẽ là đứa trẻ như vậy, thôi.

Bản thân không phải là người đi theo đám đông, và càng không phải là người thích chen chân vào đám đông. Nên toàn bị đá sang bên lề. Âu cũng là lẽ thường ( cười).

Dạo này lười hít thở, lười nói chuyện, và lười cả viết, nhưng vào một ngày Đông u buồn thế này, bản thân có chút ủy mị, thê lương. Hôm qua dọn dẹp lại kệ sách, bỗng dưng rơi ra cuốn " Buồn ơi chào mi" được tặng ở Nhã Nam ngay lần đầu khai trương, hình như đã bỏ quên nó lâu rồi, tự dưng hôm nay nhìn thấy nó, cảm xúc ở đâu ùa về, dường như sách cũng biết chọn người, và chọn cả thời điểm để người ta có thể tìm thấy nó. Nhân duyên giữa sách và người cũng từ đó mà ra.

Anh H nhắn tin rủ đi xem phim, bản thân từ chối lần thứ hai. Sang ngày hôm sau anh Th rủ đi cf, từ chối lần thứ n...

Không hiểu sao bản thân xem phim nào thì phim nấy đều buồn bã đến đáng thương, rồi lại xót lòng. Nhìn thấy những bi kịch lẫn sự đỗ vỡ xung quanh, bỗng dưng thấy mất niềm tin vào mọi thứ.

Lúc gõ những dòng này, mùa Đông đang chầm chậm trôi ngoài cửa...

19.12.15


13/12/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Mỗi lần về quê, lại nghe bản tình ca bất hũ của cô về chuyện viết, thật sự không muốn nghe, nhưng vẫn ậm ừ cho qua. Cốt chỉ để cô an lòng.

Bị thích JCW, lạnh lùng, điềm đạm và sâu sắc. Chàng trai ấy có một giấc mơ rằng vào một ngày nào đó, khi có đủ tiền sẽ mua một hòn đảo hoang và sống trên đó, cho đến khi xuất hiện một cô gái, và cô gái ấy đã khiến chàng trai thay đổi, lúc nào cũng muốn ở cạnh bên, và bảo vệ. Không thắc mắc tại sao lượt vote cho phim đó lại cao như thế, đứng đầu bảng xếp hạng. Lẽ ra mình phải xem nó sớm hơn. Ôi, đau lòng :(

Lại ốm nữa rồi, bây giờ là 8:27pm, toàn thân rã rời, ê ẩm. Nhức đầu, chóng mặt, sốt nhẹ, cơ thể ốm yếu của mình lại kêu la rồi. Cả ngày giang nắng ngoài mộ bảo sao không như thế này. Ngày mai thức dậy cũng sẽ trở nên thảm hại hơn bây giờ, quá quen rồi, đằng nào chả thế. Lại tủi thân rồi lại khóc thôi. Ngoan nào, rơi một vào giọt thôi rồi đâu lại vào đấy. Đến nỗi buồn cũng để nó bình thản thôi Y. Nước mắt sẽ tự do rơi mà không cần che giấu.

Đôi mắt, đó luôn là thứ ám ảnh con người ta rất lâu về sau, cả khi người đã đi khuất xa rồi.

Thành thật mà nói hôm nay là một ngày rất dài.

P, nhất định anh phải bình an và hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả em. Dù lòng em có tan hoang như thế nào.

Thôi, ngủ ngoan nào!

   Yên
13.12.15

12/12/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Cuộc đời này, phần lớn mọi thứ đều là chọn lựa, hoặc cái này, hoặc cái kia, ranh giới của chúng được phân biệt rạch ròi đến thế rồi, phải dũng cảm lên. Hôm trước nhắn tin với L, đột nhiên nhớ về ngày xưa, cái lần đầu gặp nhau từ năm lớp Sáu, sau mười năm đi bên nhau, ngoảnh đi ngoảnh lại đứa nào đứa nấy giờ đã đi những con đường riêng, thi thoảng chạm vào đời nhau bằng vài câu thở than, rấm rức rồi lại bước tiếp. L từng thở dài khi hai đứa ngồi cạnh nhau về việc sống trên đời hai mươi mốt năm, nhưng đến bây giờ câu hỏi mình là ai, mình thuộc về nơi nào, đã phạm biết bao lỗi lầm và khờ dại vẫn không ngừng ám ảnh trong tiềm thức. Khoảnh khắc L nói ra điều đó, ánh mắt nó trầm buồn, nó khiến tôi nhớ đến đôi mắt cậu bé ấy- đôi mắt ẩn chứa vô vàn nỗi buồn đau trên đời, mênh mông và bất tận. Con người ta có nhiều nỗi sợ không tên, và cả những điều ám ảnh, khi người ta không thể đối diện, người ta chọn cách chạy trốn.

 Ngày dài, hờ hững nằm giữa vệt xước. Chơi vơi.

Phải vượt qua nhiều chướng ngại vật, vẫn không thể đến đích. Có những người không nhắc không phải không nhớ mà vì không biết phải làm gì với tình cảm của mình, nên đành giữ trong lòng . Vẫn còn nhớ lời P nói dạo trước " Cuộc đời còn nhiều thứ phải vượt qua lắm". Phải, trên đời có rất nhiều thứ phải vượt qua, vượt qua thế nào thì còn phụ thuộc vào nhiều thứ, vượt qua rồi thì sẽ bước tiếp, nhưng về cơ bản cái khó vượt qua nhất lại là bản thân mình. Bản thân vốn không thích từ " chấp nhận", bởi nghe nó có vẻ cam chịu và nặng nhọc quá, nhưng rồi lại nó để tự ủi an mình khi đối mặt với hiện thực.

Ngày dài, hờ hững nằm giữa vệt xước. Chơi vơi.


12.12.15

11/12/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Không được khóc, chỉ là phim thôi mà, có cần thiết phải như vậy không ? Y ngoan, ngoan nào, à ơi...

HL đã kết thúc viên mãn lắm rồi, nên nhất định phải vui. Đúng không?

Nhưng sao Y lại có cảm giác đau lòng thế này?

Khi cảm thấy sợ hãi với thế giới, chi bằng nhắm mắt lại, rồi cứ thế bước đi.

11.12.15

5/12/15

Azura...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Azura cuối cùng đã tắt
Bỏ lại ánh nhìn hờ hững giữa đêm
Bài thơ cũ viết nên từ mùa Xuân năm ấy
Vẫn run rẩy mỗi khi trở trời

Cô gái không biết phải bắt đầu từ đâu
Khi lòng người là những thành quách cũ
Bỏ mặc mưa sa, gió to, sóng vỗ
Se sắt lòng, đạp bỏ hết gian truân

Azura cuối cùng đã tắt
Trong sự lặng im đẹp đến nao lòng...

p/s: Tặng tháng 12, Azura và thiên thần nhỏ của tôi.

Yên
5.12.15

4/12/15

Chênh vênh nào...

ĐN,ngày...tháng...năm...

Tháng Mười Hai, người trên phố vẫn đi về trong vô vàn xô ngược, cơ thể yếu ớt không còn sức để lên tiếng, con tim cười nhạo bản thân, lý trí thay nhau chống đối kêu la. Nghe rệu rã thở ra những thanh âm phảng phất mùi cô lẻ. Không phải cứ hễ đau buồn thì người ta mới khóc, cũng như không phải chờ cho đến khi người ta hoàn toàn đứng bên lề cuộc sống mới thấy mình lạc lõng và cô độc, cứ nhìn cách người ta làm đau nhau, cách người ta lừa dối nhau, vẽ lên cuộc đời nhau những ký ức dị hợm bằng những thứ sáp màu mà tháng tháng năm năm không cách nào xóa nhòa, lại thấy đời chan chát làm sao, lại muốn gom hết, rồi mang chúng vứt đi, ở một xó xỉnh nào đó, tận cùng. Con người ta có nhiều thứ để mất, mà ai cũng cố giành lấy về phần mình, nỗi chua xót nào hơn? Con người ta có nhiều thứ để xót xa, mà ai cũng thèm khát yêu thương, thành ra cứ ngồi bó gối trong ngõ cụt, có đáng thương không? Ngày tàn, hơi thở cuối cùng cũng bỏ đi, khi mà người ta không còn bất cứ ngôn ngữ nào diễn tả về cảm xúc của mình, tâm trạng mình, ngay cả khi việc thở cũng trở nên khó khăn, thì sự sống có còn có thể không?

Khúc nhạc buồn văng vẳng bên tai, tháng Mười Hai, cái cây trước nhà thay lá, bầy chim dáo dác nhìn nhau ngơ ngác, thèm nghe tiếng chim ri rỉ bên tai như thuở bé, thèm được ngồi trên chiếc xe đạp cũ kĩ của ngoại mỗi chiều, nghe lại tiếng dì quát mắng thân thuộc, ăn những món ăn ngoại nấu, âu cũng đã ủi an và phần nào hạnh phúc , niềm vui đơn giản vậy thôi. Thực ra những điều đơn giản lại là những thứ con người khó có được, xem xong 16 tập của Village, cõi lòng càng tan hoang, khi mà người mẹ chối từ đứa con do chính mình sinh ra, như một sự khinh tởm, đứa trẻ trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất trong đời người mẹ, thì tất cả đều trở thành bi kịch của một cuộc đời. Thuở nhỏ, khi nhìn những người xung quanh mình giả tạo nhau, dối lừa nhau, tổn thương nhau, bản thân lúc ấy chỉ muốn biết rằng họ có cảm thấy mệt mỏi không? Có thấy hạnh phúc không? Khi mà cuộc sống đã nhiều mỏi mệt lắm rồi, thì hà cớ gì chúng ta không thể nói với nhau những điều tốt đẹp, an ủi nhau khi gặp khó khăn, và có thể mỉm cười sau nhiều biến cố. Rồi câu hỏi ấy cũng bị bỏ lửng theo thời gian, chỉ còn nỗi xót xa ở lại. Có những bộ phim như an ủi tâm hồn, ngược lại có những phim lấy đi phần nhiều nước mắt lẫn sự xót xa, để lại nhiều ám ảnh khó phai, như một vết hằn. Oán hận, bi ai, xót xa, đau lòng, là những từ có thể nói đến khi nhắc đến bộ phim ấy.

H nói chuyện về V, bảo rằng V nói lời thương với H, tôi bình thản cười. Có những con người trong mắt tôi họ trở thành một diễn viên xuất sắc với vô vàn sắc thái khác nhau, dị hợm trong từng câu chữ, phả ra mùi chua chát. Làm khán giả, cảm giác rất tuyệt, nhưng xem đi xem lại , đâm ra nhàm chán  khi diễn viên cứ diễn mãi một vở kịch, khi khán giả đã biết rõ về cái kết, điều đó có còn thú vị? Có chút buồn cho cuộc đời. Haizzz...Có những con người vẫn nên loại khỏi cuộc đời mình thì tốt hơn.

Tuyệt vọng không phải vì bản thân cảm thấy không vui, hay vì gặp chuyện không hay, tuyệt vọng vì biết, con đường mình đi, đơn độc.

Có những ngày nghe xót xa va vào nhau rưng rức..

À ơi, tôi.

4.12.15

1/12/15

À ơi...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Hôm qua là một ngày dài, tỉnh dậy đã thấy hàng đống các loại dây ngoằn ngèo gắn lên người, không phải lần đầu trong đời thấy mình như vậy, chỉ là lúc ấy tự nhủ đau đớn nào rồi cũng sẽ qua, nỗi đau thể xác có là gì, khi mà có rất nhiều cuộc đời cũng đã trải qua như thế, rồi có chút tủi thân, nước mắt rơi tự do, trong im lặng. Cả người rã rời, đầu óc choáng váng, mấy ngày rồi chỉ ăn toàn cháo loãng, không ăn được gì ngoài thứ nước trăng trắng ấy, thèm ăn nhiều món, nhưng với tình trạng bây giờ e là khó. Bác sĩ mắng sao không lo giữ sức khỏe, đến khi cơ thể kêu la kiệt quệ mới nhập viện trong tình trạng xuất huyết dạ dày, nghe đâu còn có viêm xướt gì trong đó, không biết người ta đã làm gì với cơ thể mình, chỉ biết sau cái lần tiêm thuốc ngủ thì bản thân thiếp đi, không còn biết mọi thứ xung quanh như thế nào nữa, tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở phòng hồi sức, cánh tay đau không thể nhấc, nhìn xuống là một mớ dây kèm theo ống kim đâm vào người. Nhớ lại dạo trước, chị y tá từng nói, trên đời thứ gì nhọn, sắt đâm vào người đều đau, cái đó ai cũng biết, duy chỉ không muốn biết, vậy thôi. Ừ, sự thật là vậy.


Bệnh viện là nơi rèn luyện nỗi sợ hãi và kiên trì của con người từ yếu đuối trở nên rắn rỏi!

À ơi, ngoan..ngoan nào, rồi sẽ ổn cả thôi.

1.12.15