31/8/14

Đà thành một ngày mưa.Tự thưởng cho mình những phút giây thư thái,loanh quanh khắp ngõ ngách thành phố,lòng có chút chộn rộn,xuyến xao.Thời tiết thể này,dễ khiến con người ta có chút chạnh lòng.Có thể là sự trống trải trong tim,sự đeo bám dai dẳng trong tâm hồn.Chúng ta vô hình nhìn thấy,nhưng chẳng thể chạm đến.Chỉ có thể đứng nhìn.Cái cảm giác ấy thật tàn nhẫn biết bao!

Lần thứ hai,nhìn thấy những thứ tình cảm đẹp đẽ như thế.Mình từng hỏi bạn rằng bạn có hạnh phúc không?Bạn bảo bạn không biết là bạn có hạnh phúc hay không..Chỉ biết lòng luôn bất an và mệt mỏi.Mình cứ cười,con người ta đôi khi thật lạ.Họ không nhận ra mình đang hạnh phúc giữa vô vàn những hạnh phúc khác,và người ta hoài nghi về nó.Với mình,hạnh phúc nào cũng là hạnh phúc,dù nó có nhỏ bé đến đâu.Hạnh phúc luôn đến từ những điều bình dị nhất..Tất cả những điều ấy là cung bậc cảm xúc khó quên trong đời.Chúng ta k thể sống khác đi,cũng k thể từ chối cuộc đời này,chỉ có thể chấp nhận và cố gắng sống hết mình vì nó.Mình thấy bạn vậy,mình có chút xót xa.

Đêm qua.Trong giấc mơ k định hình,một lần nữa,,mình lại thấy những sự trở về.Mình sợ,thật sự sợ hãi.Cảm giác như có ai đó bóp chặt trái tim mình,khiến mình k thể thở được.Mình thật đáng trách...

Mình không thể tiếp tục viết những dòng này nữa..Mình k thể!

Xin lỗi T,P và H...

30/8/2014