8/3/20

흔들리는 꽃들 속에서 네 샴푸향이 느껴진거야~

I felt the scent of your shampoo in the swaying flowers
Did you just pass by? I looked back but I just saw other people
Almost home, I’m just looking at my phone for no reason
Should I call you? I try gaining courage but I’m just in regret
While I’m walking, it’s always like this
Should I tell you I always look at you, I always wait for you?
I’m in front of your place, like this
Should I say I called you because I missed you?
I felt the scent of your shampoo in the swaying flowers
Did you just pass by? I looked back but only my heart grows busy
While I’m walking, it’s always like this
Should I tell you I always look at you, I always wait for you?
I’m in front of your place, like this
Should I say I called you because I missed you?
I wonder which season will allow me to run into you
Will I just long for you, only wait for you while looking at you
And not be able to say anything?
While I’m walking, it’s always like this
Should I tell you I always look at you, always think of you?
I’m in front of your place, sometimes waiting, sometimes passing by then waiting again
This street filled with flowers makes me miss you tonight
While I’m walking, it’s always like this
Should I tell you I always miss you, I always wait for you?
I’m in front of your place, like this
Should I say I called you because I missed you?

13/2/20

About Spring

Spring 2020.

Kang có chuyến bay đến DN. Kang biết nhiều Tiếng Việt, dĩ nhiên là những câu chữ ngắn.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Kang, tôi đơ mất 5s để định hình , người đàn ông 30 tuổi xuất hiện trong bộ vest lịch lãm, nước da trắng với khuôn mặt điển trai.

Sau khi đi ăn, chúng tôi đến quán coffee gần hotel phi hành đoàn Kang ở. Và trò chuyện.

Chúng tôi nói chuyện rất lâu, với đa dạng chủ đề.

Lần đầu tiên Kang chở tôi đi xe máy, khá là bất ngờ khi Kang yêu cầu đc đèo tôi. Và cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi.

Buổi đêm mơn trớn lạnh, phả vào mặt từng cơn.

Ngày tàn.

P/s : Tôi thích những cây cầu ở Busan lạ, nhất là khoảnh khắc ngắm nhìn chúng về đêm. Khi ấy tôi mới là tôi của chính mình.


8/2/20

Youth!

Feb, Spring in 2020.

Một ngày nhìn lại đứa bạn thân suốt mười bốn năm, tôi bất chợt nhận ra rằng nó đã trưởng thành rồi. Kết hôn và có gia đình mới. Riêng tôi, vẫn ngẩn ngơ ở vùng trời đôi mươi chẳng thể thoát rời, tôi vẫn nhớ chúng tôi của những ngày xa xưa đó. Như một đứa trẻ, không muốn rời đi. Mặc thời gian trôi.


Hôm nay, một người bạn khác gửi cho tôi tấm hình có mặt tôi của năm hai mươi, tấm hình có bốn đứa, nay chỉ còn ba, một đứa đã vĩnh viễn ra đi, về thế giới vĩnh hằng . Tôi một lần nữa lại nghe mất mát chạm vào mình, nhưng đã thôi xa xót. Chỉ là bình thàn mà đi qua.

Bạn mất đứa con đầu lòng, tôi biết bạn đau lòng. Nhưng không biết phải an ủi thế nào . Nhân duyên giữa cha mẹ và con cái lắm lúc cũng mong manh như thế. 

Thế nên thôi. 






5/2/20

Let's rest in peace

Spring 2020.

Bạn mất rồi, trời cao lại xuất hiên một vì sao mới. Có ngước mắt cả ngàn lần, cũng ko tìm đc bạn là ngôi sao nào trong hàng vạn đốm sáng lung linh ấy. Chỉ có thể dõi theo, và nguyện cầu như thể bạn vẫn sống mới đâu đây thôi.

Bạn mất rồi, có tin đc ko cơ chứ? Ngay cả cơ hội đc gặp bạn lần cuối, cũng ko có. Vậy là cuối cùng, bạn đã yên nghỉ rồi. Có những chuyện thật khó chấp nhận, bình thản trước đớn đau thì ra là như vậy. Chỉ là sự trống rỗng mênh mông từ ngày này sang ngày khác.

Chúng ta của những năm mười tám đã đi đâu? Một ngày nhìn lại, đã không còn ai nữa. Mất mát một lần nữa chạm vào tim. Tận cùng của nỗi đau thì ra là khô khốc.

Và mình là thực thể phủ đầy bụi, bình thản đón nhận, bình thản bước đi.

Bạn mất rồi, ngay cả giây phút tiễn đưa cuối cùng, mình đã ko ở đó.

Ngay cả lời xin lỗi sau cùng, mãi vẫn ko thể thốt ra. Chỉ có cái lạnh tê tái xuyên qua tim.

Ngủ ngoan V, cuối cùng cũng xong một kiếp rồi. Từ bây giờ, chỉ có bình yên thôi!

Let's rest in peace- V.





3/2/20

Spring

Huk nói " Anh muốn nhìn thấy mái tóc bạc của em, muốn nhìn thấy nếp nhăn trên khóe mắt của em, và muốn nhìn em già đi". Mắt See Ri nhòe đi trong tiếng nấc.

Huk nói " Anh muốn ở lại đây, không muốn trở về nữa, muốn kết hôn và sống cùng em, cùng nhau có những đứa con, sống cuộc sống bình yên". Mắt See Ri vẫn ướt.

" Em thích con gái".

" Anh lại thích song sinh".

" Nếu vậy em lại càng không muốn tỉnh". See Ri nói khi uống đến chai Soju cuối cùng.

Cõi lòng như được ủi an, khi nghe đoạn hội thoại đó.

Ngày cuối cùng cũng khép lại trong nỗi chơi vơi.

 Mệt nhưng ko thể nói thành tiếng, viết thành lời.

Nhiều khi con chữ cũng bỏ mình đi. Nước mắt vẫn auto chảy ko vì lý do gì. Hệt như mình là đứa cuối cùng bị bỏ lại trên thế giới.

Nghĩ thật buồn cười. Tận cùng chỉ là sự trống không.