31/5/15

Vụn

ĐN, ngày...tháng...năm...

Đêm cuối cùng của tháng Năm, hoàn thành xong bản thảo còn dang dở kéo rê gần tháng. Lúc gửi bản thảo đi đã là 10:50 p.m , đầu mình bắt đầu muốn nổ tung, lại đau dai dẳng.

Tám năm rồi mới lại tắm biển, nước cứ táp vô mặt cay xè.

Đứa em trai thích tắm biển lắm, mỗi lần nhìn nó tuổi thơ lại ùa về!

Đêm lúc nào cũng yên tĩnh đến đáng sợ.

Mình tự hỏi khi nào mới có thể thốt ra cái câu " Tạm biệt mùa Hè"!

Câu cuối cùng tự hỏi bản thân rằng : " Liệu có sống sót nổi qua mùa Hè này không?

Hết phim.


31.5.15



30/5/15

Tự tình tháng Năm

Tuổi trẻ nào rồi cũng phải qua đi
Em khép hờ ngày cho đêm len vào mắt
Và quyển sách kia trang cuối cùng được gấp
Chẳng có dòng nào viết cùng chuyện chúng ta

Rồi tất cả không như những đóa hoa
Dẫu mưa nắng đổ như bao đời vẫn thế
Ai sẽ ngồi lại sau cùng nghe em kể
Lời chuyện tình hoang dại, đa đoan

Những tháng Năm rong ruổi với thương buồn
Với những thăng trầm mà nghe lòng cuộn sóng
Mùa vẫn thênh thang đổ mây qua lối rộng
Lá vẫn ngẫu nhiên mà tự đổ với mùa

Quyển sách gấp rồi lại buồn hát hay chưa?
Em lặng lẽ đưa tay tìm dĩ vãng
Hanh hao quá một miền trời nắng hạn
Muốn kiếm tìm mưa cho thỏa nỗi khát lòng

Tuổi trẻ chúng mình thấy thế mà mong manh
Anh im lặng chắc cũng buồn anh nhỉ
Nhưng chắc sau này với em anh không kể
Chẳng có câu chuyện nào có thể viết cùng nhau

Rồi cũng sẽ như một trận mưa qua mau
Những trước đó là bắt đầu hay không hề có
Chẳng thương ghét nào được viết nên từ đó
Bởi đã có trang sách nào được viết cùng nhau!

30.5.15



26/5/15

Lời tự sự đầu tiên

ĐN, ngày...tháng...năm...

Khi đang viết,nước mắt bỗng rơi nhòe hết cả trang giấy. Khi người ta tuyệt vọng, người ta thường bấu víu về những điều đẹp xinh mà người ta từng có, để tựa vào. Và ủi an hiện thực khắc nghiệt đamg diễn ra. Năm mười lăm tuổi, trong con mắt mọi người, người đàn ông ấy là một kẻ chẳng ra gì, rách nát và xấu xa, tàn phế và nóng nảy, thì trong con mắt của tôi, người vẫn là một con người. Phải, người là một con người, tôi gọi người là " Bác N". Người sinh ra giữa chiến tranh, cái thời tàn khốc đấu tranh bảo vệ tổ quốc, lằn ranh giữa sự sống chết hóa ra mỏng manh, thì người vẫn là người can trường, anh dũng chiến đấu. Ngày trở về người không còn lành lặn như xưa, cơ thể người bắt đầu lên tiếng, người không còn vẹn nguyên như người vốn sinh ra. Chiến tranh đã cướp đi đôi chân trên cơ thể đầy sẹo, da người trở nên đen đủi và xấu xí. Mọi người đều xa lánh và hắt hủi người. Và tôi cũng là đứa sợ người nhất. Mùa Hè năm đó, người là người đã gắp mảnh thủy tinh đâm vào chân tôi đến đau nhói,máu tung tóe chảy. Vì là một đứa trẻ đau nên khóc, người đã an ủi và dỗ dành tôi, người bảo rằng không sao đâu con, rồi sẽ ổn thôi mà, đừng sợ. Người lấy bông băng, sức thuốc cho tôi. Và tôi đã nín sau cái lần đó,từ đó trở đi hình ảnh về người trong tôi không còn là sợ hãi. Người như là cha, người thầy. Là tấm gương sáng mỗi khi thấy tâm hồn mình rệu rã. Một năm sau, người ra đi,bỏ lại cô bơ vơ trên thế giới rộng lớn này. Tôi đã chẳng thể tin vào mắt mình sự thực nghiệt ngã ấy. Tôi đứng trước bàn thờ người mà chết lặng. Đời người vô thường quá chăng? tôi đã chẳng thể khóc, kí ức về người chỉ gói gọn trong tuổi thơ năm mười lăm tuổi, và đoạn đời sau này về người đã không thể vẽ nên. Người làm tôi nghĩ đến cha,cha không bao giờ an ủi tôi những khi tôi vấp ngã, không an ủi tôi mỗi khi tôi đau. Người đã làm cái công việc mà vốn dĩ một người cha phải làm, cho đến giờ phút này, tôi lại muốn hỏi người, ở nơi đất đá tối tăm, lạnh lẽo người có thấy mệt không? Có thấy ủi an không? Có thấy cô quạnh không? Con vẫn cầu nguyện cho người mỗi ngày.Ký ức về người khi đã là đứa trẻ hai mốt, vẫn vẹn nguyên. Người vẫn là cha trong tư tưởng, người là người đàn ông ấm áp với con. Dù cho đôi tay người cho chai sạn và xù xì đến mấy, cơ thể người không khỏe manh như xưa, thì với con người vẫn luôn là người con quí.

Con là đứa con gái lớn lên với vô vàn những nỗi bất an lẫn sợ hãi trong tim. Giá như con có thể khóc thật to, thậm chí hét lớn với những người làm con đau,thì hay biết mấy. Nhưng có những thứ con phải học đối đầu với nó một cách thật bình thản, mười hai tuổi con học cách chịu đau, chịu nhẫn nhịn , chịu mệt, chịu buồn. Con phải tự mình học cách chịu đựng tất thảy những thứ ấy mà không muốn kẻ khác phải thấu hiểu hoặc đồng cảm. Con đã luôn che giấu tất cả mọi nghĩ suy lẫn cảm xúc của lòng mình, con đã không cho phép mình yếu đuối.Con tự đưa ra cho mình hàng vạn lý do để cố gắng, vả rồi những mục tiêu khiến con trở thành con người lý trí và rắn rỏi, nhưng con không mạnh mẽ như con tưởng, khi con người ta đạt quá giới hạn của sự chịu đựng. Sẽ buông.Thả trôi mình chìm nổi giữa ngã rẽ cuộc đời. Và con thất bại. Con gục ngã chính trên cái lý trí của mình, trong vô vàn xuôi ngược những vạch trắng đen trên đường. Con bắt đầu thấy mình trôi xa trên đại lộ cô đơn không cột đèn, không tín hiệu.Mảnh đất mà hoa và cỏ chẳng thể đâm chồi, ý chí bắt đầu bỏ con đi, con tim bắt đầu kêu la,gào thét trong đau đớn. Con cứ đứng trước gương và tự hỏi mình rốt cuộc con đang sống để làm gì? Vì mục đích gì? Nhưng rồi con nhìn thấy sự trống rỗng về nhận thức nhìn mình ngạo nghễ như đang khiêu chiến. Bản ngã là thứ mà cả đời con người đi tìm vẫn không ra, chỉ nhận về sự dằn vặt lẫn xót xa. Con xin lỗi người, con không phải là đứa trẻ ngoan! Con cúi đầu nhận lỗi về mình. Đêm đã khuya rồi, mong người an giấc!

Cho một đêm tháng 5!

Con- Hồng Ân.

26.5.15

Hoang mục...

ĐN,ngày...tháng...năm...

Những dòng thơ em viết cho anh
Về những ngày u buồn của tuổi trẻ
Nơi tình yêu em trong veo một thưở
Bằng những nỗi niềm xanh thắm những tin yêu

Tháng Năm lặng lẽ rồi sẽ trôi qua
Những hiền ngoan nhạt nhòa theo cây cỏ
Em vẫn đi về trên con đường cũ
Nghĩ về anh bằng cả tấm chân tình

Cũng đã nghĩ về sự chia ly
Và những nỗi buồn trong tim về những tháng năm dài đằng đẵng
Anh sẽ ở đâu, có vui và yên ấm?
Khung cửa nhỏ lặng lẽ mỗi em ngồi!

Em rồi sẽ ở đâu?
Khi Đông qua, và Xuân đến
Mùa vẫn trôi nghênh ngang về qua phố
Có một người khóc ướt cả mùa Xuân!

p/s: Tháng Năm. Thương nhớ vẫn về ghé thăm. Hôn lên mắt môi những nỗi niềm cũ mục. Em vẫn là em thôi, duy chỉ khoảng trời là đã khác. Chúng ta đôi khi phải học cách đối diện với nỗi đau, thực tại và đấu tranh trong tâm tưởng. Chỉ là đôi lúc chúng ta muốn tan chảy giữa cuộc đời này!

An Yên
26.4.15

24/5/15

.......

ĐN, ngày...tháng...năm....

Giữa những ngày Hạ oi nồng, cơ thể tôi nóng lạnh xen lẫn, rốt cuộc có thể bốc hơi đc hay không. Ngột ngạt quá chừng!

Tôi lại bắt đầu nổi máu muốn mua sách, cái tháng mà sách của nhiều nhà văn tôi thích xuất bản.

Tôi bắt đầu bí ý tưởng cho cái phần truyện đang viết dở về P.

Ngắn gọn thì có chừng đó!

20/5/15

.........

ĐN, ngày...tháng...năm

Có những bình minh sau khi tỉnh giấc
Em chỉ thấy nắng và cô đơn...

19/5/15

Lảm nhảm tập 1...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Tôi bắt đầu thích những cơn mưa giông mùa Hạ, sau cơn mưa mọi con đường, hàng cây, bầu trời đều được gột rửa. Sạch sẽ và trơn chu. Đâu đó phảng phất mùi của đất nồng nồng, ngai ngái, vị mưa thanh thanh.Mọi thứ hiện lên trong trẻo và tươi mới một cách lạ kì. Mỗi buổi chiều tỉnh dậy, căn phòng chỉ một màu đen bao trùm, bên ngoài gió bắt đầu thổi từng đợt ràn rạt. Lòng người từ đó cũng trở nên trống rỗng và lẻ loi.

Câu chuyện đang viết bước vào gian đoạn quan trọng, có điều tôi lại mất cảm xúc, ý tưởng khô cứng trong từng trang word, ít ai biết đến một tôi trong chính câu chuyện mình viết, một tôi ngây dại, khóc cười, đớn đau, day dứt, dằn vặt, xót xa. Mọi cung bậc cảm xúc đều được viết thành những câu chữ,viết đôi khi như là cách trải lòng, tâm sự với câu chữ, nó ủi an phần nào nỗi đau nơi lòng người.

Chị đưa ra tên sách mà chúng tôi cùng hợp tác. Cái tựa khiến tôi ngây cả người, dĩ nhiên là shock, quá shock là đằng khác. Tôi bảo chị đặt tựa vậy chắc sách cháy hàng, có khi 24h lại tái bản 1 lần như sách của Trang Hạ. Chị cười một cách khoái chí. Chúng tôi đều thích đọc Trang Hạ. À mà không hẳn riêng chúng tôi, đa phần phụ nữ ở hành tinh này đều yêu Trang Hạ, theo một lẽ nào đó. Chúng tôi gặp nhau từ niềm đam mê thích viết và đọc sách, chị mê mải với việc chuyển dịch, khám phá từng vùng đất mới, chị yêu tự do và không thích sự ràng buộc. Nhạy cảm và lý trí một cách khôn cùng, tôi luôn thấy ở chị sự yếu đuối mà mạnh mẽ, tôi bắt đầu  nhìn thấy những điểm giống mình, vậy là thân. Lại là nhân duyên do số phận sắp đặt, cuộc đời tôi có quá nhiều cái duyên giữa những mối quan hệ không tên mà thành. Và từ đó đã bắt đầu xuất hiện những câu chuyện để kể, những con người để viết , và nhớ suốt quãng đời về sau. À mà có khi sau này tôi sẽ làm thành một tựa truyện để viết về chính mình.

Tôi chỉ muốn viết về những điều vụn vặt và xinh đẹp như thế này thôi!


Yên
19.5.15


18/5/15

Vụn

Đn, ngày...tháng...năm...

Không hiểu sao P lại cắt tóc ngắn, như thể muốn biến thành một đứa con trai, tôi nhìn thấy cái con người bên trong nó mỗi khi nó muốn minh chứng rằng mình mạnh mẽ, sự thật nó vẫn chỉ là một đứa con gái, mà con gái ai cũng có phút yếu mềm, dù cho là người mạnh mẽ đến đâu, thì cái việc để nước mắt rơi tự do cũng đã là tự nhiên, người ta chẳng có quyền phán xét, à bạn phải thế này hay thế nọ, bạn nên làm cái này thay vì cái kia. Nhưng nó vẫn khiến tôi ngạc nhiên, khi mệt nó không khóc, chỉ giấu nhẹm, giá như nó khóc, tôi lại thấy thỏa mái hơn là việc nó giấu nhẹm những nghĩ suy lẫn xúc cảm của mình. Điều đó càng khiến bản thân nó mệt và tôi thì cũng chẳng vui sướng gì. Có một chút xót xa chạm mặt.

Ba năm trôi qua, mọi thứ trôi vùn vụt, tôi cứ ngỡ mình vẫn đang ở cái ngưỡng 18 tuổi, cái ngưỡng đẹp đẽ nhất đời người, tôi rốt cuộc không biết mình đã làm gì cuộc đời mình,? Tôi của ngày xưa là một tôi tham vọng, lý trí và gai góc, luôn sống vì hoài bão của bản thân, thế nhưng khi đã cộng một vài con số vào đời mình, tôi hoảng hốt nhìn lại. Nhận ra mình chẳng có, cũng chẳng còn gì , ngoài một số thứ vụn vặt lẻ tẻ đạt được ngoài cái mà bản thân đưa ra, và đạt được. Có những thứ chẳng thể nằm trong tầm kiểm soát của bản thân, trong khi thời gian là hữu hạn, lòng người là vô hạn,mọi thứ rồi cũng sẽ khác đi, bằng cách này hay cách khác. Nói đến chuyện khác đi, lại nhớ đến lời Liz nói với T, bản chất T không xấu, nhưng cái xã hội này sẽ làm biến chất con người. Nghe xong câu đó mình lại thở dài, trong đầu lóe lên suy nghĩ con người thật nhỏ bé và đáng thương. Con người chỉ là một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ bao la, là một sinh vật trong vòng tuần hoàn khép kín, bản thân lại thấy bất lực trước những biến cải của cuốc sống. Những xoay vần của không gian và thời gian. Liz nói tôi cứ vui vẻ, thoải mái mà sống, tại sao cứ phải đặt ra những luật lệ, nguyên tắc làm gì, khắt khe với bản thân quá chỉ khiến mình mệt mỏi chứ chả ai gây ra. Ừ thì tôi biết như vậy nhưng thật khó để khác đi, những gì nằm trong bản chất đều khó thay đổi.

Đi trong mưa một cách vô thức và mệt mỏi, cũng chẳng thể nghĩ nhiều hơn về mọi điều đang diễn ra, chỉ biết à mình cần phải đi, đi và đi, đí một cách vô định, tự làm đau mình là điều ngu ngốc nhất trần đời. Liz nói mình cái gì cũng biết, cũng thấu, duy chỉ có cố chấp là không bỏ được. Mình im lặng cười trừ, ngôn từ bỗng im bặt.

Đứa bạn thân trong suốt 10 năm nói mình vô tâm, cũng chẳng ngạc nhiên khi nó nói như vậy, ừ thì thôi cứ cho là như vậy, mình không quan tâm chuyện người ta nói gì, như vậy có khi sẽ nhẹ nhàng hơn.

Giữa những ngày tháng năm mệt nhoài , lại nghe chuyện tình đến hồi kết của chị, mình như được an ủi phần nào. Ở đời chẳng tồn tại thứ tình yêu gọi là mãi mãi, duy chỉ có tri kỷ mới tồn tại lâu. Người may mắn sẽ gặp cái người vừa người yêu vừa tri kỷ, và chị là một trong số những người có may mắn đó. Đã đến lúc hạnh phúc mỉm cười với chị sau những tổn thương, nước mắt, đau đớn trôi qua. Mọi thứ xảy ra trong cuộc đời mỗi người đều có nguyên do của nó, chứ đâu phải tự nhiên. Bạn cho đi cái này bạn sẽ nhận về cá khác, có thể dưới mọi hình thức, không nhất thiết phải là thứ ban đầu, và thường nó tồn tại dưới dạng này hoặc dạng khác. Mà cho đi cũng đã nhận về mình phần nhiều hạnh phúc. Vậy nên bằng cách nào bạn cũng đã là người hạnh phúc.

Tôi thừa nhận khi viết những dòng này tôi là một kẻ cố chấp lẫn đáng thương!

18.5.15

17/5/15

Ngày không có tội phải không anh?

ĐN, ngày...tháng...năm...

Mặt trời dần buông rồi anh
Ánh nắng hiu hắt ngày tàn rồi cũng tắt
Hoàng hôn buông lơi trong từng nhịp thở
Nghe niềm đau rạo rực bên đời...

Có những ngày chỉ muốn chạy thật xa
Như một người hành khất nơi hoang mạc xa vắng
Đôi chân trần đi hoài vẫn mải miết
Tìm hoài những ngón tay quen.

Anh đừng hi vọng rằng tháng Sáu trời không mưa
Bởi tháng Sáu là ngày tương phùng Ngưu Lang gặp Chức Nữ
Mỗi một năm họ chỉ mong đến tháng Sáu
Nước mắt lưng chừng giữa nhớ - thương!

Rồi chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?
Trong lưng chừng ngày đêm bộn bề đầy tất bật
Giữa những ngã tư đèn xanh và đèn đỏ
Em tự hỏi mình
Liệu có ngã rẽ nào cho chúng ta?

p/s: Anh là người đến cuối đời em chỉ muốn xếp vào một góc- trong tim. Để rồi sau nhiều năm trôi qua, những tưởng niệm về người đàn ông đầu tiên của cuộc đời vẫn nằm đó, anh vẫn ở lại vẹn nguyên trong trái tim em dù cho có người này đến hoặc đi xa. Chẳng có tình yêu nào là mãi mãi, chỉ có tri kỷ mới trường tồn vĩnh cửu. Em- một phút giây nào đó trong đời, vẫn mong chúng ta là tri kỷ trong nhau!

17.5.15
An Yên






16/5/15

About sth...

16th.May.2015

A peaceful morning. Going to cf with my guys. It's the first time, we have talked about old story honestly, homely...Fortunately, the life sometimes have moments like that. So interesting!

In fact, I started to feel empty by the letters I wrote. It was so bad.

Learning to love myself so that nobody can cause to vulnerable in several time

It's not easy to forget someone. Especially person who appeared in your life.

To sum up, there are so  many
thing to do in this month

Learning how to balance everything. Focus in my mind.

The day still long.

Be strong!

14/5/15

short diary

14th May.2015

Liz said to me why not choose the department related to art. I had smile. I asked him why said that. Liz replied that my soul is high- faluting. He had seen it through his capability. I had a little respect and fear. Not amazing I feel that because Liz was not regular guys. It's make me broaden my horizon.

I'm listening the song which is called non- verbal, only soul. I'm interested in it.

Day by day, I also keep my habit jogging and reading books.

At the end of the day.

Today is 14th May. If nothing changes, tomorrow will be 15th, May.

And I'm wrting a story about a person who I love. 


Postscript : You can call me with the name: " An Yên, Hồng Ân, or Gầy Gầy "....

14.5.15

See you again



It's been a long day without you my friend 
And I'll tell you all about it when I see you again 
We've come a long way from where we began 
Oh I'll tell you all about it when I see you again 
When I see you again 

Damn who knew all the planes we flew 
Good things we've been through 
That I'll be standing right here 
Talking to you about another path I 
Know we loved to hit the road and laugh 
But something told me that it wouldn't last 
Had to switch up look at things different see the bigger picture 
Those were the days hard work forever pays now I see you in a better place 

How could we not talk about family when family's all that we got? 
Everything I went through you were standing there by my side 
And now you gonna be with me for the last ride 

It's been a long day without you my friend 
And I'll tell you all about it when I see you again 
We've come a long way from where we began 
Oh I'll tell you all about it when I see you again 
when I see you again 

First you both go out your way 
And the vibe is feeling strong and what's 
Small turn to a friendship a friendship 
Turn into a bond and that bond will never 
Be broke and the love will never get lost 
And when brotherhood come first then the line 
Will never be crossed established it on our own 
When that line had to be drawn and that line is what 
We reach so remember me when I'm gone 

How could we not talk about family when family's all that we got? 
Everything I went through you were standing there by my side 
And now you gonna be with me for the last ride 

So let the light guide your way hold every memory 
As you go and every road you take will always lead you home 

It's been a long day without you my friend 
And I'll tell you all about it when I see you again 
We've come a long way from where we began 
Oh I'll tell you all about it when I see you again 
When I see you again

11/5/15

Ơi anh!

ĐN, ngày...tháng...năm...

Tóc em ngắn rồi anh có thấy không
Người ta hỏi em vì sao lại cắt chúng
Em lặng im và cúi đầu ngơ ngác
Nghe tàn phai rơi vỡ nhếch môi cười

Giá mà được là người ở bên anh
Những khi anh mệt và muốn nằm ngủ
Những ngày nghe hanh hao và khó nhọc
Em sẽ là người ru ngủ giấc mơ hoang

Em vẫn nghĩ đến anh mỗi buổi sáng mai
Mỗi khi mệt nhoài và mỗi lần bế tắc
Muốn nghe anh ở bên và nói
" Anh vẫn ở đây mà" em đừng lo!

À mà điều đó chắc chỉ có trong mơ
Hoặc là từ một người con trai nào khác
Không phải anh, không phải anh người em yêu một thuở
Em nên cười hay nên khóc đây anh?

Em đã đi hoài nhưng vẫn không tìm thấy lối ra
Chỉ nghe tim đau mà lòng thì rỗng tuếch
Bên tai văng vẳng bài ca quen mà ai đó từng hát
Có những người chỉ nên giữ trong tim chứ không thể giữ trong cuộc sống.

p/s: Em luôn thích những tòa nhà cao đến chọc trời, luôn muốn một lần đứng trên đó, và nhìn xuống dưới. Chỉ là không muốn mình nhỏ bé. Vậy thôi!

An Yên
10.5.15




9/5/15

.........

ĐN,ngày...tháng...năm...

Có những người chỉ giữ trong tim, chứ không thể giữ trong cuộc sống!

4/5/15

Vô ngôn

Ta trở về lặng lẽ giữa đêm
Bằng nỗi buồn ly khai ngày cũ
Ký ức đôi khi chỉ là cát
Trôi tuột qua kẽ tay- lặng lẽ.

Em và anh rồi sẽ lướt qua nhau
Như hàng ngàn người đi qua nhau trên phố
Âm thầm và lặng lẽ
Giữa thành phố mênh mông

Ừ sẽ là những kỉ niệm chẳng được đặt tên
Và là những con đường đi hoài vẫn xa mãi
Và là thương yêu dáo dác nhìn nhau ngơ ngác
Trôi về phía không nhau...

Trái đất vẫn không ngừng vần xoay
Bầu trời xanh mây vẫn trôi lặng lẽ
Quán cà phê quen, bản nhạc ngày cũ
Giai điệu vẫn buồn và da diết đau!

p/s: Em đã viết xong rồi.Những dòng thơ chết. Như cõi lòng em bây giờ!

An Yên
4.5.15




2/5/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng..năm...

1. Đọc thơ người đàn ông của chị viết, mình bắt đầu thấy sợ từng con chữ, người đàn ông ấy luôn lặng lẽ, trầm buồn, ngôn từ như trách cứ, một chút tiếc nuối, một chút hoài niệm. Đặc biệt lời thơ còn giàu tính gợi hình, và sâu lắng. Đọc thơ nhiều, tuy nhiên đây là lần đầu tiên mình bị ấn tượng bởi lời thơ từ một người, đúng hơn là từ người đàn ông của chị. Ghê gớm hơn ở cái chỗ chơi chữ, ví dụ như câu này : " Đào phai, đào đỏ, đào hồng/ Em đi lấy chồng anh hết đào hoa/Cuối năm lại muốn về nhà/ Để xem đào ấy ra hoa có nhầm?". Tiếp theo " Anh về qua ngõ Tạm Thương/Dừng chân ở một góc đường nhớ em/Tam Kỳ chỉ một lần quen/Mà thành kỉ niệm hờn ghen một đời/Anh về Hà Nội mưa rơi/"Tạm Thương" rồi cả cuộc đời chia xa."

Chị từng bảo chị sợ nhất thơ của người đàn ông đó, quả là đáng sợ , lời lẽ, ngôn từ sắc bén, đọc xong lòng mình như có ai dùng dao cứa, có chút xót xót, đau đau, máu không chảy nhiều, chắc chỉ âm ỉ. Còn chị có lẽ là nỗi tiếc nuối dong dài, mà cả đời này chị không quên được, nợ một người một lời xin lỗi, thỉnh thoảng lại có cuộc gọi từ bên bờ đại dương vọng về, lòng chị lại xa lắc xa lơ. Ở đời có lắm những chuyện tình khiến người ta mệt nhoài.

2. Đang viết truyện, bỗng dưng lại nhớ một người, rồi lại nghĩ vu vơ, rồi buồn, đầu lại đau, nên chẳng viết được nữa. Thì thôi. Đi ngủ. Hết ngày.

3.5.15