31/8/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Nước mắt mình chảy lúc đang ăn cơm, mình đã cố gắng kìm chế bằng mọi cách, nhưng nó vẫn cứ chảy, mình cúi gầm mặt, không để ba thấy. Rốt cuộc thì cái người mình yêu thương nhất, cái người mà trong lòng mình chỉ có mỗi ký ức về người đó, cái người mà đến cuối đời, dù có ở đâu, làm gì, thì trong tim vẫn luôn chứa sẵn một góc riêng dành. Người mà suốt thời ấu thơ hình ảnh về họ cứ như ông bụt, bà tiên hiền hậu trong truyện cổ tích. Họ nhẹ nhàng cứa một nhát vào trái tim những vết cắt ngang dọc, thì ra cái cảm giác đó còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần những đớn đau trên đời, những mỏi mệt mà cuộc đời mang lại. Những tưởng trái tim đã miễn nhiễm với nỗi đau rồi, nhưng cho đến bây giờ, nếu không có nó, mình cũng quên mất cái quyền được khóc, quên mất bản thân mình là ai, à thì ra chỉ là đứa con gái ngờ ngệch và bé nhỏ trên đời. Quên cả nỗi đau bản thân mang vác suốt hai mươi mốt năm qua. Sau những cuộc chinh chiến kéo dài, trái tim là thứ chịu nhiều thương tổn, lặng lẽ trở về nằm dài một góc trong lòng đêm. Thi thoảng, trái tim không thở được nữa, nằm im bất động, có khi thoi thóp. Chỉ kịp trút những lời trăn trối cuối cùng.

31.8.15


29/8/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Hôm nay là một ngày thật dài và thật đuối, cái cơ thể bé nhỏ tưởng như sắp không chịu được nữa vẫn cố gắng đến giây phút cuối cùng, chỉ là không còn sức để nói bất kì điều gì nữa. Mỗi lần bật máy lên, cái dòng đầu tiên gõ là blog, năm tháng đi qua ,cuối cùng blog vẫn là chốn bình yên và dễ thở  , để những khi yếu lòng hoặc mệt mỏi, lại có thể trở về, tựa vào. Để biết mình hiểu mình , vậy thôi!

Chiếc xe đạp rồi thì cũng được tìm thấy, nó đã theo mình suốt chín năm, trở thành người bạn thân thương dẫu nắng, mưa , bão táp gì cũng vẫn đồng hành bên cạnh, dẫu bụi thời gian có phủ một lớp dày thì nó vẫn là nhân chứng chẳng thể chối từ. Cứ nghĩ đã mất nó rồi, lòng mình đâm ra buồn hoắc hơ, nhưng cuộc đời, có những thứ mất đi rồi, vẫn tìm lại được, như rằng nó sinh ra là của mình nên bằng cách nào đó, cũng sẽ trở về, bên mình. Con người với nhau được nối với nhau bởi nhân duyên, vậy thì đồ vật cũng có khác gì đâu, mỗi đồ vật be bé đều gắn liền với mình bằng một thứ tình cảm nào đó, vì khi không còn sử dụng được nữa, hoặc hỏng đến lúc phải vứt đi rồi, thì trong lòng lại xuất hiện khoảng trống chẳng thể lấp đầy.

Gầy Gầy
29.8.15


28/8/15

D. A. R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Ngày Vu Lan, trời đổ mưa to, đến chùa đã ướt nhèm, mặc dù mang áo mưa nhưng vẫn bị ướt, lần đầu tiên đi dưới mưa cảm thấy lạnh. Face ngập tràn những lời thống thiết gửi đến mẹ, mình không có thói quen viết bất kì lời thể hiện tình cảm nào với ai trên đó, dù là bạn bè, hay người thân. Chỉ bởi có những tình cảm ngôn từ không diễn tả được, và cho dù nó có được viết ra bằng những từ ngữ mỹ miều hay đẹp đẽ, thì giá trị của nó cũng chỉ dừng ở một giới hạn nào đó, có khi nó gợi cho tôi sự sáo rỗng ẩn sâu cái vẻ ngoài lấp lánh đó, và face là thế giới phức tạp chộn rộn những người, nó không thích hợp để đặt tình cảm mẫu tử ở đó. Và mình là cái đứa sắt đá khi chẳng bao giờ nói với mẹ những lời ngọt ngào hay biết ơn. Phải, suốt hai mươi mốt năm qua vẫn chưa bao giờ thốt ra những lời đó.

Cha là người con từng thần tượng suốt một thời trẻ thơ, là người đàn ông cao lớn, ấm áp biết kể chuyện cổ tích mỗi khi ru con ngủ, là người vỗ về giấc ngủ con qua những bài ca trường tồn cùng tháng năm, là người từng dạy con biết đọc, biết viết, dạy con những lí lẽ của cuộc sống, và cả cách dạy con làm người. Bài ca mà ngày xưa cha hát vẫn ở đấy, chúng không mất đi, chỉ có con là lớn lên theo năm tháng. Con vẫn thương cha bằng thứ tình cảm lặng lẽ, nhưng chỉ biết cất trong lòng, bởi con không thích phô trương tình cảm của bản thân, từ nhỏ đến lớn, con vẫn luôn là đứa giỏi trong việc che giấu tình cảm trong lòng, sẽ chẳng ai có thể nhận ra con vui- buồn- đau- đớn như thế nào, con cứ mặc nhiên sống trong thế giới của mình trong suốt hai mốt năm qua. Ngay cả khi hinh tượng của cha dần sụp đổ, cha khiến con tổn thương, thì con vẫn một mực dối mình rằng là do con quá nhạy cảm. Nên là con sẽ thương cha bằng thứ tình cảm bình lặng, không ồn ào. Thứ tình cảm thiêng liêng mà mỗi con người đều có, âu cũng là niềm hạnh phúc trên cõi đời đầy bi ai như thế!

Bài thơ từ hồi học lớp chín nghe cô đọc khi đang dạy cho học trò, mình nghe lóm, nên thuộc làu, giờ đem ra nhai lại như là món quà trong tâm.

                                       " Những mùa quả mẹ tôi hái được
                                         Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng
                                         Những mùa quả lặn rồi lại mọc
                                         Như mặt trời, khi như mặt trăng
                                         Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên
                                         Còn những bí và bầu thì lớn xuống
                                         Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn
                                         Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi "
                         
                                                                        ( Nguyễn Khoa Điềm)

Chỉ nên viết một đoạn thôi nhỉ! Ừ, chỉ nên viết chừng đấy thôi.

Gầy Gầy
28.8.15
                                       
                                       





24/8/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Học ra, trời đổ mưa một trận rõ to, trong cót xe quanh năm luôn bỏ sẵn áo mưa, không như hồi còn học cấp ba, cứ mỗi lần tan học trời lại mưa bất chợt, dầm mưa đã trở thành thói quen thuở xe đạp đến trường. Nhưng đến tận bây giờ, mặc dù áo mưa có sẵn, nhưng thi thoảng vẫn về nhà trong tình trạng ướt mèm như chuột. Mấy lần ngoại mắng, bảo sao không mang áo mưa, tôi cười cười rồi lại lặng im, chỉ là thấy trong lòng hư hao quá, không biết phải nói gì để biện minh cho sự khùng điên muốn nổi loạn của mình, đi trong mưa khiến bản thân tỉnh dần, tỉnh dần. Cũng không biết gì ngoài việc đi và đến, con người lúc ấy như chú người máy đã được lập trình sẵn, mọi hành động, cử chỉ dường như không kiểm soát nổi. Bầu trời phía trên đầu nước ở đâu trút xuống dữ dội, đường xá ngập chìm trong biển nước mênh mông. Con người cứ thế trôi theo màn mưa trắng xóa.

Ăn đôi khi lại là thứ hạnh phúc khiến con người giải quyết nỗi buồn một cách hiệu quả, tôi với cô đi ăn, rồi lại đi dạo quanh thành phố, sau cơn mưa chiều vồn vã, bầu trời phía trên đầu như trong và cao hơn, cái con đường mới đây còn đầy những nước giờ lại khô ráo nhanh chóng. Mưa dường như gột rửa cái thành phố đầy khói bụi và chộn rộn người, thành phố khoác lên bộ áo mới toanh, và cảm xúc của con người cũng khác đi phần nào đó.

Thế giới xung quanh càng ngày càng đảo điên khi hằng ngày trên các trang báo đầy rẫy những sự chết chóc bi thương mà con người đã và đang gây ra cho nhau, tôi lại thấy sự bất lực trong mình trỗi dậy, sự bất lực đến mệt mỏi, khi mà tình cảm giữa người với người ngày càng mất đi, sợi dây ấy vốn đã không còn như xưa nữa, chúng ta cứ trôi đi trong sự gấp gáp của thời gian và dòng đời hối hả, khi mà sự vô cảm vốn trở thành thói quen, một thứ bệnh in sâu vào máu người, thì lòng người cũng trơ khất như cây bật gốc.


Cuối cùng vẫn thích mùa Đông hơn mùa Hạ, bởi nó không khiến bản thân tan chảy, và những cơn đau sẽ thôi hành hạ.


p/s: Cho một ngày thành phố có mưa!

24.8.15

22/8/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

Tôi thích Wonderlust không chỉ bởi tông màu trắng nó vốn có, mà vì không gian yên tĩnh, chầm chậm ở đó. Lần nào đến cũng chọn  ngồi góc bên cạnh cửa sổ, cảm giác ngồi nhìn dòng người dưới phố trôi theo nhịp thời gian và ngắm mưa bay thật thú vị.

H nói H sắp đi, sắp đến ngày nói lời tạm biệt với tôi rồi, tôi im lặng, không biết nói gì, vì vốn dĩ với H, tôi chỉ xem như một người bạn, một người xuất phát từ hoàn cảnh nghiệt ngã nhưng vẫn vươn lên bằng ý chí lẫn nỗ lực của bản thân, ở H có điều gì đó phi thường khiến tôi cứ mãi đắn đo, suy nghĩ, nhưng câu trả lời nhận đường vẫn chẳng có gì ngoài sự thắc mắc cứ đầy dần lên theo năm tháng. Tôi giận H vì việc bỏ học để chọn con đường khác, con đường đam mê mà H nuôi dưỡng từ những năm đầu đại học, tôi là kẻ ghét nhất sự chia ly, hồi nhỏ cứ ai bỏ tôi đi hoặc không còn gặp lại nữa, tôi lại mè nheo, khóc lóc sướt mướt, thật khó có thể cầm lòng trước những viễn cảnh xót xa như vậy, con người gặp nhau nhất định phải có duyên, vậy mà hở chút là chia ly, tiễn biệt, tôi ghét thứ cảm giác chết tiệt đó, nó nhấn tôi dưới đáy sâu vực mà chẳng cho tôi chút ánh sáng nào. Tôi luôn muốn là người có thể kéo H dậy, nhưng thực tế tôi đã lờ đi tất cả những gì H làm, kể cả khi H gặp chuyện tôi vẫn mảy may như không biết gì, tôi đẩy H ra xa tôi như cái cách tôi làm với V, tôi để H trôi xa mình, tôi cô lập mình trong bóng tối. Tôi mâu thuẫn với chính tôi. Tất cả trôi đi trong sự gấp gáp của thời gian và dòng người lướt vội trên phố mỗi ngày. Chính xác hơn tôi không muốn nhìn thấy mình trong H, H là cái người tôi luôn thấy phần yếu đuối của mình ở đó, nỗi đau, ý chí, sự mạnh mẽ, tổn thương, sự ấm áp. Phải, H có tất cả những điều đó.

Q nhắn tin, bảo tôi bày nó viết bài luận tiếng anh, tôi hẹn nó ở quán cf gần nhà mà tôi mới tìm ra, quán khá yên tĩnh, không gian tuy nhỏ nhưng ấm cúng, trùng hợp ở chỗ lại là gam màu trắng tôi thích, lại có bánh, trà và cf, cùng với các loại thức uống hấp dẫn khác. Và đặc biệt ở chỗ nó nằm ngay sát biển, tôi cực thích không khí trong lành ở đó. Tôi hỗ trợ nó làm bài, trong khi nó cứ luyên thuyên đủ thứ chuyện cho đến khi hoàn thành xong thì đồng hồ cũng điểm năm giờ kém mười lăm, rồi tôi với nó đi ăn. Tôi bỏ hẹn với Liz và H để làm bài cho nó, trong khi H cứ nhắn tin bảo tôi qua, tôi nhắn tin lại bảo mình không qua được, rằng hai người cứ ngồi nói chuyện với nhau xong xuôi đi. Thật may vì hôm nay tôi không có suất dạy, tòa soạn điện thoại inh ỏi réo vì cái vụ tìm người hỗ trợ học bổng, mà tôi vẫn chưa tìm ra. Úp mặt vào tường tự kiểm điểm bản thân.

p/s: Mới phát hiện độ điên khùng của bản thân, chính là việc ngồi thu âm thơ của mình bằng cách ngồi đọc đi đọc lại đến khi nào cảm thấy ưng ý thì thôi. Trời nóng quá nên mình hóa điên mất rồi!

Gầy Gầy
22.8.15

15/8/15

Những chuyện vụn vặt....

ĐN, ngày...tháng...năm...


Cuối cùng, cũng đã nói ra cái chuyện vốn không nên nói với dì, tôi đã định để nó theo mình đến cuối đời, vì rằng có những chuyện con người không nên biết, sẽ tốt cho bản thân hơn là biết rồi. Ấy vậy mà từng câu chữ cứ thế nhảy bật ra loạn xạ. Dù đã cố gắng sắp xếp nó theo thứ tự diễn biến câu chuyện, và cả những lời Liz nói, nhưng rồi cũng chả theo trình tự nào cả. Rời rạc, đứt gãy. Ngôn từ lúc đó dường như cũng xiêu vẹo theo cái cách tôi bắt đầu. Sự thật nào nào cũng đau lòng, tổn thương là việc khó tránh khỏi. Thôi thì nói xem như giải đáp vướng mắc trong lòng dì.

Cái vòng đá bị bể, trong lúc mải mê chơi bài với bọn trẻ, không để ý nên vung tay một cái rõ mạnh xuống nền nhà. Mảnh vỡ từ cái vòng đâm vào tay, trúng mạch máu, thế là máu chảy ra từng giọt. Đứa em trai học bác sĩ cầm máu mà miệng thì không ngừng xỉa xó, dèm pha, bảo tôi vì ngủ quên trên chiến thắng nên hi sinh cái vòng. Dù sao thì vết thương ngoài da không đau bằng vết thương trong lòng, chỉ xon xót. Tôi nói với nó rằng tôi đau, nó bảo vết thương có chút thôi mà tôi làm như to tát lắm, tôi cười, vì tôi biết nó hiểu theo nghĩa nào. Ừ, vết thương nhỏ thôi, nhưng cũng khiến người ta nhớ, rằng mình đã từng bị trầy da, tróc vảy ở chỗ đó, và vết thương sẽ để lại sẹo, dù không nhiều, thì nó cũng khiến vùng da ở đó không còn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Tôi bảo nó học nhanh đi, để sau này làm bác sĩ chữa bệnh cho tôi. Nó cười, bảo tôi cố gắng đợi và đừng suy nghĩ nhiều, rằng nó ngưỡng mộ tôi vì tôi có nhiều tài lẻ khiến nó ganh tị, nó từng đọc thơ tôi làm. Nó khen. Còn tôi thì tự ti vì lời khen của nó.

Anh Th đột nhiên rủ tôi đi uống nước, tôi từ chối. Mỗi ngày đều nhắn tin cho tôi, vụn vặt và lẻ tẻ, cứ thế những tin nhắn ngày ngày đều đến từ số anh Th. Tôi chẳng mấy bận tâm vì rằng hầu như tôi toàn vứt điện thoại ở một xó xỉnh nào đó, chỉ khi cần gọi cho ai mới vội đi tìm, tôi vốn hay đãng trí, mà mỗi lần vứt điện thoại ở đâu đều chả nhớ, mỗi lần như vậy đều phải đi tìm. Lần nào cầm điện thoại lên cũng thấy tin nhắn từ V rồi anh Th. Sự có mặt của V vốn đã phiền phức và có phần dai dẳng, thì sự hiện diện của anh Th lại khiến tôi thêm phần mỏi mệt. Tôi bình thản chối từ anh Th bằng những lời lẽ hết sức đanh thép, rằng tôi muốn một mình, đừng nhắn tin hay làm gì cho tôi cả, tôi không có nhu cầu giao tiếp hay tám chuyện với ai, nên là làm ơn, làm ơn để tôi yên. Những kí tự nhấp nháy dường như cũng phả ra sự mệt mỏi, tôi cảm nhận được điều ấy khi tôi cố gắng gõ những con chữ nhằm đẩy xa họ ra cuộc đời mình, thay vì từ bỏ, họ lại lặng im ở phía sau tôi. Điều đó có nghĩa lý gì khi tôi không còn nhu cầu muốn giao tiếp, lắng nghe, chia sẻ bất cứ điều gì, tôi đóng sập cánh cửa lòng, và co ro trong nỗi sợ vốn có. Thế giới ấy chỉ mình tôi ngồi, bằng những đêm dài ngập tràn trong cơn đau đến ngất người, tôi cứ ngỡ mình không thể sống. Tôi ra sức thở, tôi vùng vẫy, đêm đầy dần trong từng hơi thở. Tôi không khóc được nữa, chỉ có sự lặng im hằn học trả lời.

Thằng bé học trò hỏi tôi sao tay tôi chi chít vết kim, sao dạo này chị hay cho em nghỉ , rồi cả cô gái bằng tuổi tôi dạy cũng hỏi tôi bị gì à, sao cả tuần nay không thấy tôi đâu, chỉ nhận được mỗi tin nhắn hôm nay nghỉ học. Tôi chả biết nói gì ngoài việc im lặng, tôi bảo tôi bị bệnh vặt vãnh thôi, không sao cả, tôi vẫn thở đều đặn vào mỗi ngày. Có gì đáng nói ở việc sức khỏe bản thân vốn không tốt, cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, chỉ là chuyện của mình, mình tự biết, vậy thôi!

Nằm cùng phòng với tôi có một chị không rõ bị gì, chỉ thấy chị cuối tuần đều đến bệnh viện và nằm ngay chiếc giường nơi góc phòng, tấm trải giường trắng tinh nhăn nhúm được thay đều đặn mỗi ngày, chỉ có gương mặt chị thì vẫn cũ kĩ như trước. Ánh mắt chị vô hồn như thể cơn đau đã hút hết sinh khí từ thân thể ngày dần kiệt quệ, dường như tôi có thể hiểu cảm giác đau đớn đến tột cùng ấy. Anh bác sĩ trẻ hằng ngày đều ghé thăm chúng tôi, trong phòng đang yên ắng liền trở nên rôm rả. Từ lâu bệnh viện như là ngôi nhà thứ hai của tôi mỗi khi đôi chân không thể đứng vững được nữa, trời đất quay cuồng ngay khi tôi chạy xe ngoài đường. Lần thứ N trong đời tôi được người ta đưa đến bệnh viện khi đang ở ngoài đường, hoặc trong một đám đông nào đó. Có người từng hỏi tôi tại sao lại yêu màu trắng đến thế! Tôi chỉ cười, định bụng kể nhưng rồi lại bỏ lửng câu chuyện ở phần dang dở. Có những chuyện chỉ nên giữ trong lòng, sẽ khiến chúng ta thêm phần thú vị.

p/s: Đừng chết vào mùa Hạ, phải sống để đón mùa Thu.

Gầy Gầy
15.8.15

13/8/15

Summer time sadness....

ĐN, ngày...tháng...năm...

Hôm nay là một ngày mệt mỏi, một mình rong ruổi từ con đường này đến con đường khác,cuối cùng thì , trong tủ giày của em cũng đã có thêm đôi giày mới. Thói quen vốn là thứ khó bỏ, mỗi khi trống rỗng, em lại lang thang từ nhà sách này đến nhà sách nọ, đi ăn kem một mình, ra biển ngồi, và chọn mua những món đồ be bé, xinh xinh , rồi thì ôm cả đống về nhà, và tự mỉm cười với nó. Thật ra hạnh phúc đơn giản lắm, như việc trồng một cái cây , mua một cuốn sách , hít hà mùi giấy mới, chỉ vậy thôi đã khiến bản thân cảm thấy may mắn , là em tự học cách hạnh phúc từ trong những điều buồn bã. Đứa học trò nhỏ tặng em chậu hoa sen đá, nó bảo loài cây ấy cũng như xương rồng vậy, không cần tưới nước nhiều nó vẫn sống tốt. Đó là lý do em thích nó ngay lần đầu thấy ở ban công nhà thằng bé. Cuộc đời ngắn và nghiệt ngã quá, nên em vẫn sẽ buộc mình phải hạnh phúc ngay trong hôm nay. Nhanh lên , nhanh lên, không kịp nữa rồi. Chị Tr đã từng nói với em, lỡ mang cái nợ văn chương, con người vĩnh viễn gồng gánh những nỗi niềm.Không được, không được chị ơi, em tiếc cuộc đời lắm, em phải sống lại thôi chị à, không thể chết trong mùa hè đầy nắng như thế này được. Giờ em thật sự thấy ngày mong manh rồi, sẩy chân một phát, người vụt tắt đi ngay, vụn tro thì cứ phân tán mãi xoắn xuýt tâm trí kẻ ở lại. Mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên, biết đâu kì tích sẽ xuất hiện.


Anh có biết nỗi mong ước lớn nhất của em lúc này là gì không? À, thực ra thì đơn giản lắm, đó là đi lang thang khắp con đường lớn, bé trong thành phố, kể cả những con hẻm bé tý xa xôi hẻo lánh, tắt hết mọi thứ liên lạc của bản thân, và em sẽ đi xuyên qua những kỉ niệm, xuyên qua đau khổ, xuyên qua vui buồn...Em thật ngốc phải không? Em cứ ôm trái tim mình đi khắp nơi, khắp con đường, mái phố đều đánh dấu chân em. Đi một cách dịu dàng, ôm lấy con người tan nát đến thế này, nỗi đau cũng dịu dàng kì lạ. Thành phố này, dày đặt hơi thở anh. Giờ đến thở, cũng thấy dịu dàng lạ.

Đời chỉ đẹp khi còn tồn tại nỗi đau. Ông trời chỉ đang dùng nỗi đau của em và nhiều người khác để vẽ tranh. Em không muốn nhìn thấy bi kịch nữa P!

Gầy Gầy
13.8.15









11/8/15

Cho chuyện chúng ta...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Mùa Hạ của em bỏng rát những nghĩ suy
Trời, biển, lá ...không còn xanh như trước
Em đi lạc trong muôn vàn mê mải
Những mong chờ thổn thức sớm trưa.

Anh có còn là anh của ban xưa?
Của thời tuổi xuân em điên cuồng khờ dại?
Của mộng mơ tóc xanh con gái?
Tích tắc trôi qua thấy bạc phếch thời gian.

Bóng lưng anh đã thấm những gian nan
Mắt em cũng không còn trong veo như xưa nữa,
Khoảng trời riêng ngày xưa một thuở,
Bỗng tách ra nứt vỡ làm đôi.

Tự nhiên em thấy mình xa xôi,
Thời trẻ dại cũng xa xôi như thế,
Tất cả xa xôi, giữa bao nhiêu thay đổi,
Chỉ mỗi em ôm mãi một cơn mê.

Có nỗi buồn mùa Hạ cùng với em đi - về
Qua năm tháng thanh xuân, qua dại khờ con gái
Qua những sớm mai, qua những đêm dài...
Qua anh, qua em...

p/s 1: Cho anh. Cho em. Cho những thiết thương ở lại cùng năm tháng.
p/s 2: Em viết những dòng này, chỉ là muốn lưu giữ lại những ký ức tươi đẹp về mối tình đầu, với anh - P. Và hơn hết, là để lưu giữ những năm tháng thanh xuân của mình, để rồi sau này nhìn lại, mỗi khi nghĩ về anh, em sẽ tự mỉm cười bằng nụ cười chân phương nhất, và hạnh phúc với nó.Em sẽ tự thương anh theo cách của em, P à!

Gầy Gầy
11.8.15

Hoa trong đêm mưa...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Những ước mơ đã không còn bình yên
Khi chúng ta đứng giữa lằn ranh chọn lựa
Thanh âm không màu lơ lửng trong buổi sớm mai
Và rụng đi trong cơn mưa đêm trong một ngày ngập nắng.

" Boulevard " trôi đi trong sự gấp gáp thời gian
Ẩn sau tiếng cười giòn tan- thanh thoát
Vị dịu ngọt man mác nơi đầu lưỡi
Tan ra giữa đám đông phố trên đường!

Ẩn ức xưa có nên nhắc lại chăng?
Hay để nó chết theo cùng năm tháng?
Nào đâu nữa những thứ tha, được - mất
Ùa về qua những kí tự đêm!

Rồi một ngày nhìn lại chỉ thấy trống không
Hoặc là những vết xước đi qua cùng năm tháng
Màu tóc xưa không còn như trước
Vay gầy khe khẽ nhắc chuyện xưa!

p/s: Một ngày ở Wonderlust nhìn dòng người trôi, cảm xúc ở đâu ùa về,như nước sông mùa lũ.

Gầy Gầy
11.8.15

6/8/15

Vô ngôn 2

ĐN,ngày...tháng...năm...

Giấc mơ đêm về một người đi giữa tháng năm
Nỗi buồn dần đầy lên nơi hốc mắt
Cô gái di - gan ngày ngày vẫn mong ngóng
Giọt mưa về ghé thăm cánh đồng hoang.

Cô gái có gì đâu ngoài nỗi nhớ mong
Và những thiết thương ẩn sau bờ môi đỏ
Tháng tám rồi hạ cũng chết đi một nửa
Loang lổ vệt buồn tan vào cõi hư vô.

Gầy Gầy
6.8.15

3/8/15

D.A.R

ĐN, ngày...tháng...năm...

1. Dạy ra,cũng là lúc trời đổ mưa, chả trách lúc chiều mây đen vần vũ kéo đến. Hai anh em đứa học trò mới tiễn tôi ra cổng, thấy trời mưa, hỏi tôi có mang áo mưa theo không, tôi cười rồi bảo chị có mang, có điều chị thích tắm mưa hơn. Hai đứa nó cười toe cứ tưởng tôi đùa, sự thật thì tôi làm thật.

2. Dạy đến cuối giờ, tôi tóm lượt bài học hôm nay rồi hỏi hai đứa không hiểu chỗ nào thì hỏi lại, đứa lớn trầm ngâm một cách khó hiểu, tôi quay sang hỏi thì nó nói hiểu, quay sang đứa nhỏ thì nó gật gù tỏ ý hiểu rồi, tôi đứng dậy, đột nhiên đứa nhỏ hỏi xin fb, tôi đơ mất 5 giây vì lời đề nghị từ thằng bé.

3. Gần đến sinh nhật ba, suy nghĩ mãi cuối cùng cũng tìm ra phương án hợp lý.

4. Hôm nay lại đau bệnh cũ, lại dùng đến thuốc.

5. Tìm một cuốn sách, mà hơn một năm rồi, tìm mãi không ra. Từ nhà sách trên mạng, đến các tiệm sách lớn, bé, to, nhỏ trong thành phố, rồi cả tiệm sách cũ, kết quả nhận được là con số không tròn trĩnh.

3.8.15


2/8/15

D.A.R ngày đầu tháng 8...

ĐN, ngày...tháng...năm...

1. Ngồi đọc lại những truyện từng viết trước đây, lòng lại có chút bồi hồi. Không hiểu sao mình lại có thể nghĩ ra mấy cái ý tưởng ngớ ngẩn như vậy.

2. Anh Th đột nhiên kết bạn với mình trên fb khi tìm thấy face mình qua face chị, mặc dù trước đó chỉ gặp nhau đúng một lần vào dịp sinh nhật chị. Mình có chút bất ngờ xen lẫn ngạc nhiên.

3. Mình đưa anh bác sĩ vào danh sách đen từ ngày ảnh kể cho mình nghe nhiều chuyện về đời tư của ảnh rồi quay qua nói xấu người yêu cũ. Sau cái lần bị mình từ chối ảnh chuyển sang tán tỉnh cô dạy ielts mình. Và mình hoàn toàn không ngạc nhiên về chuyện đó. Hình tượng về mấy anh bác sĩ thời nay mình chẳng còn ấn tượng là bao! Chỉ là có chút xót cho cái chị người yêu cũ, chị ấy thật đáng thương vì yêu phải người không tốt. Anh này đã không tốt, anh bác sĩ bạn anh này cũng chả khác là bao, mình không có ấn tượng gì nhiều ở việc anh chàng này khá kiêu ngạo, kể cả trong cách ứng xử, giao tiếp cũng chẳng mấy tốt đẹp, từ lần đầu nói chuyện, mình đã không mấy thiện cảm chỉ bởi một câu phát ngôn khá shock từ phía ảnh. Ờ thì thôi người ta giỏi người ta có quyền kiêu hãnh. :)

4. Bắt đầu một tuần mới, cần phải cố gắng chăm chỉ hơn, lại phải lao vào guồng quay học hành đau não rồi lại còn phi vụ dạy của đội nhà gà, chưa kể phấn đấu thi ielts cho đc 7.0. Mình phải phấn đấu thật nhiều, thật nhiều để vượt mặt những kẻ mình ghét, ừ phải là kẻ mình thực sự ghét mới giúp mình có thêm động lực, xưa này chưa có điều gì mình quyết tâm mà chưa làm được, như cái hồi còn học cấp 3, trong lớp mình thường đứng đầu lớp về điểm viết Văn, vậy mà có hai lần rớt xuống đứng thứ nhì sau cô bạn chung lớp, mặc dù cả hai đều ngang tài ngang sức. Mình ấm ức nguyên cả tháng, tự nhủ với lòng đến đợt viết tiếp theo, nhất định sẽ không thua, về nhà đọc thật nhiều sách, viết thật nhiều bài, có động lực ghê gớm là phải hơn. Và kết quả dĩ nhiên đi theo con đường như mình đã nói, mình đứng đầu lớp, lại còn được cô khen  chữ đẹp. Cảm giác thật tuyệt, hạnh phúc thật sự đơn giản lắm!

5. Mình không thích tiết trời như thế này, nó khiến tâm trạng mình ủ dột ghê gớm.

2.8.15