31/7/17

Thênh Thang...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Tháng mới với một công việc mới . Mọi thứ vẫn chạy theo một lộ trình nhất định. Đâu đó là những mối bận tâm không rõ lý do cũng như nguồn gốc. Chỉ thấy mình như một chiếc lá ngả màu nhàu nhĩ cố gắng sống tốt cuộc đời mình. Mặc cho giông bão có ghé ngang và đôi khi lạc trôi đến xứ sở nào đó  , và theo một lẽ nào đó , chúng ta phải gạt bỏ những điều hư phai xấu xí để chiến thắng phần người đã cũ cùng với năm tháng . Khi ấy tôi lại tự ru ngủ mình bằng những triết lý cũ kĩ giúp tôi đi qua miền bão nổi. Đen hay trắng, vàng hay đỏ thực chất cũng chỉ là những gam màu nguyên sơ , thuần khiết , chí ít chúng không bị tô vẽ hoặc nhầm lẫn với bất kì gam màu nào. Giống như nỗi buồn của tôi.

Bạn sắp đi du học ở Ca , tôi không buồn cũng không vui. Chỉ thấy xung quanh mình vẫn hoài hoang hoải một khoảng trống không thể lấp đầy. Tôi của năm 24 tuổi khô khốc một ánh nhìn với nỗi niềm bán không ai mua. Cứ như thế tôi tự trôi trong thế giới của chính mình.

Trong bóng tối , tôi tự cắt lát tôi.

Một tôi , mắc nợ ngày.

Thênh thang.



Yên
31.07.17

23/7/17

Có những ngày như thế...

ĐN...ngày...tháng...năm...

Sáng thức giấc với hơi thở yếu ớt , đầu óc tê liệt vì giấc ngủ trầy trật, không sâu. Thì ra có những ngày lòng người và màu trời lại hợp nhau như thế. Xám xịt và thê lương không một ánh nhìn. Tuyệt nhiên chỉ muốn chạy trốn cùng nhau. Rũ bỏ mọi âm thanh kể cả con người. 

Tôi bắt đầu nghiện nhạc của Trần  Lê Quỳnh , từng câu chữ như thấm vào từng tế bào thần kinh u uất. Kể cả chất giọng của Hy cũng chất như con chữ của Nguyên Hà, mỗi lần nghe là một lần thấm. Giai điệu lẫn ca từ như vỗ về những bất an vốn có  , ru ngủ những hoang hoải trong lòng. Như một liều thuốc an thần chuyên đặc trị cho những kẻ sinh ra đã là niềm buồn trong cuộc đời người khác. Chỉ là thi thoảng vẫn tự ủi an mình , mỉm cười với đời và cô độc bước đi.

Tôi chia tay M như một sự chạy trốn. Bởi tôi biết cho dù có cố gắng đến mấy tôi cũng không thể yêu M , thứ tình cảm chỉ có ở P và nhiều nuối tiếc như N. Thứ tình cảm chỉ cần cho đi mà không cần nhận lại. Sự rung động tự nhiên ấy có lẽ chỉ có ở 2 con người đó, nó không dành cho M. Dẫu tôi biết như thế là bất công với M , nhưng M vốn chỉ là một người lạ vô tình va phải tôi trong cuộc đời này , như những gã con trai khác. Sẽ không có gì thay đổi nếu chúng tôi không gặp nhau , chí ít là thứ tình cảm M dành cho tôi khiến tôi ngột ngạt. Và với bản tính của mình , tôi biết tôi không yêu M như M yêu tôi. Có những mối nhân duyên như là rủi ro của số phận. Dù sao vẫn là không nên gặp nhau ở kiếp này để có thể an nhiên bước đi.

Có những ngày trời chiều lòng người ghê gớm. Ngồi gõ từng chữ mà lòng thấy thênh thang. 

Yên
23.07.17


24/6/17

Có những ngày chỉ biết lặng im...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Chị yêu một người đàn ông suốt bảy năm. Để rồi cuối cùng chị bất lực đến cùng kiệt chọn cách lên chùa sống. Rũ bỏ mọi sân si ở đời , tránh xa con người , tị hiềm, hơn thua được mất. Lần thứ n tôi được nghe kể về tình yêu xung quanh mình. Thứ tình cảm chỉ mang lại niềm đau cho con người, Hơn là hạnh phúc. Cánh cửa lòng người mặc nhiên khép. Khi không còn bất kỳ ý niệm nào.

Có những ngày mỏi gối chùn chân. Tôi lại ngồi lại bên đời nhìn những quẩn quanh trôi qua mình. Chậm rãi nhìn cuộc đời trôi. Từ lâu tôi chọn cách chạy trốn phần bản ngã cũ kĩ của mình, như không nghe , không thấy , không cảm nghĩa là sẽ không còn thấy đau lòng trước những đớn đau. Tôi mặc nhiên phớt lờ từ chối tất cả những sự lắng nghe quanh mình để rồi khi bắt gặp những điều giản đơn giữa đời thực. Lòng tôi chợt chùng xuống. Có điều gì đó tan ra, rồi rơi vỡ. Tôi tự hỏi đâu mới là mình giữa những chênh vênh không bến bờ nương náu. Đâu mới là mình sau vẻ bên ngoài tư lự và một trái tim nhạy cảm , lắm bất an. Thì ra tôi đáng thương như thế!

Có những ngày chỉ muốn ngủ vùi. Nước mắt có rơi cũng tự rơi rồi khô hẳn.

Mặc nhiên đi về dưới một thành phố suốt bốn mùa mưa nắng, chỉ có trái tim vẫn rưng rức mỗi khi nghĩ về quãng đời đã cũ có N. Có H.

Chỉ là đôi chân chỉ có thể tiến về phía trước mà không thể lùi.

Thế thôi.

Yên
24.06.17

19/6/17

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm...

Tôi của năm hai mươi ba tuổi mắc kẹt trong những nỗi buồn không tên. Tôi nhớ N của năm mười tám tuổi vẫn hay nói : " Mùa Đông trời lạnh lắm , A nhớ mặc nhiều áo vào". Thứ tình yêu sáng trong của tuổi học trò ấy , người con trai tên N đó vĩnh viễn trở thành niềm ray rứt đến trọn đời. Giá có thể tua lại quãng thời gian tươi đẹp đó. Hẳn mọi thứ sẽ khác đi?

Sống càng lâu lại thấy cuộc đời nhàn nhạt. Chan chát , thế mới biết đớn đau khiến con người trở nên mụ mị, sạn chai trc những tủi hờn mê mải. Như cái cách bạn lặp đi lặp lại ca từ cũ : " Giá chúng ta có thể sống khác đi".

19.06.17


17/6/17

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm...

Dạo này thấy mình quanh quẩn toàn những thứ đâu đâu. Bỏ qua những thứ vụn vặt khác, thấy mừng vì cuối cùng bạn cũng đã tìm thấy người đàn ông thuộc về duyên phận của mình . Lòng có chút nắng nơi xa.

Bạn bảo : " Sai lầm của một người là lầm tưởng vị trí của mình trong lòng người khác". Mình đọc rồi đầu óc lại xa lơ.

Mình chỉ muốn tua nhanh đến tương lai, quãng thời gian mình có thể thực hiện ước mơ của đời mình. Sống cuộc sống bản thân mong ước. Cuộc đời gói gọn trong vô vàn những điều giản đơn khác.

Yên
17.06.17


4/6/17

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm...

Hai ba năm qua vẫn tự mình vỗ về lấy chính mình , lặng lẽ ôm vụn vỡ ngược xuôi khắp thành phố. Chỉ muốn yên an.

Cuối cùng cũng tự mình găm vào tim mình một nhát, Tê liệt. Thế mới biết cuộc đời con người có rất nhiều sự cố chấp đáng thương khác.

Mùa Hạ ngột thở đến mức chỉ muốn bốc hơi.

Ngày dài.

06.17.

28/5/17

Lời trăn trối cuối cùng...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Tôi là một bản ngã đã cũ mèm , già nua cùng năm tháng. Chỉ là thi thoảng tôi tự cho mình vẫn còn trẻ con.

Tôi là một cô gái , có gương mặt thơ trẻ. Lớn lên bằng những nỗi đau.

Tôi là một đại lộ cô đơn không ánh đèn , còi xe và tín hiệu. Tôi trôi trong chính thế giới của mình. Như một niềm viên miễn.

Nỗi đau ít khi làm khó tôi. Chỉ là tôi hay tự làm khó mình. Cũng tàn nhẫn như cái cách tôi đối diện với chính bản ngã của mình , hằng đêm.

Người ta nói tôi là căn phòng khóa trái cửa, tuyệt nhiên chẳng thể chạm đến. Tôi cười , bằng nụ cười chua chát xót xa.

Tôi là một dấu chấm nhỏ nhoi khi P kết thúc lời cuối : " Đừng đau".

Và cứ như thế tôi đã tự để mình nằm sau dấu chấm khô khốc của P. Như lời trăn trối cuối cùng.


Yên
28.05.17


14/5/17

D.A.R

ĐN , ngày...tháng...năm...

Cuối cùng thì những giấc mộng dài về người cũng khép lại. Không còn những giấc ngủ chơi vơi và mệt mỏi. Không còn những nghĩ suy về việc rời bỏ người. Cuối cùng chúng ta vẫn lạc mất nhau.

Chỉ ước cuộc đời mình có thể sống khác đi. Như mùa Hạ của những năm mười tám đôi mươi ấy, có thể thức dậy mỗi ngày với niềm hân hoan tột độ, nhìn thấy một bông hoa hé nở mà an nhiên mỉm cười , màu trời hôm ấy xanh một xanh rất khác

Và chúng ta có thể khác đi.

14.05.17

2/5/17

Rồi sẽ có ai đó thương em...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Lâu rồi, không đụng đến con chữ. Năm tháng mỏng manh. Thanh xuân chóng tàn.


Tình yêu năm mười tám tuổi mộng mơ một về một người đàn ông cao lớn , ấm áp, vững chãi như cha. Vượt muôn trùng sóng gió để bảo vệ người con gái anh ta yêu , đặt ra rất nhiều hình tượng lẫn kì vọng . Thế giới lúc đó thật đẹp xinh. Thế rồi đi qua rất nhiều nông nổi , được mất của tình cảm mới nhận ra rằng họ không thuộc về thế giới của mình. Khoảng trời nào cũng quá đỗi xa xôi. Vậy là xóa.

Tình yêu năm hai mươi tuổi ước mong một người có thể chở che, làm điểm tựa yên bình . Và rồi có thể nắm tay nhau đi qua bốn mùa giông bão.

Tình yêu năm hai mươi tư tuổi đơn thuần chỉ là cảm giác được đối phương chấp nhận những khuyết thiếu vốn có . Có thể dễ dàng cảm nhận niềm hạnh phúc giản đơn ẩn sau những điều vụn vặt , bé nhỏ. Có thể chấp nhận người con trai cạnh mình với điều dung dị nhất. À thì ra tình yêu của tuổi trưởng thành là như thế.

Nhớ P ngày xưa từng nói : " Rồi sẽ có ai đó thương em , rồi em sẽ quên anh". Mình lúc đó rõ ràng biết rất rõ , nhưng một mực khăng khăng đến mức cố chấp và nói : " Em sẽ không quên anh". Mình của năm hai mươi mốt tuổi đã mang trong mình một sự cố chấp nghe có phần phi lý , lại chiến thắng. Rằng ai cũng phải sống tiếp cuộc đời mình. Như mùa Xuân năm đó, mình chọn cách rời khỏi cuộc đời người đàn ông đó. Như để bảo vệ sự thương tổn cuối cùng.

Ừ thì rồi sẽ có ai đó thương em. Như Anh Khang có viết trong tập sách mới ra.

Yên
02.05.17





28/3/17

Cho thanh xuân chóng tàn

ĐN , ngày...tháng...năm...


Mỗi một mùa hè lại nhớ Summertime Sadness , nhớ Trần Hiếu Chính , Lâm Tĩnh và Trịnh Vy. Càng không thể không nhớ Cảnh Cảnh , Dư Hoài . Thanh Xuân của họ đẹp đến thế. Thanh Xuân của mình cũng vì họ trở nên đẹp đẽ lạ kì.

Dạo này cứ hay ngân nga ca từ cũ , rồi lại lọ mọ bật nhạc ra nghe. Và hát theo. Hạnh phúc đơn giản thế thôi.

Dạo này, thấy lòng mình đôi khi trống hoắc. Tự mỉm cười với chính mình rồi lại tiếp tục bước đi.

Dạo này thèm ngủ , nhưng lúc nào cũng bị đánh thức sớm hơn. Và đi ngủ muộn hơn vì tên Martin đáng chết.

Dạo này không cày phim Hàn như trước, thấy mình có chút khô khan. Cũng không làm thơ, viết chữ này nọ. Thật chán cho bản thân con mèo lười như mình.

Càng lớn càng không hiểu nỗi mình, Dẫu trong lòng có vô vàn vết thương mãi chẳng lành. Thì một lúc nào đó vẫn thấy mình may mắn. Làm một con người thật mệt mỏi , nhất là trưởng thành lại càng mỏi mệt thêm. Đời người được mấy mùa nông nổi. Sao cứ phải chênh vênh?

Đà lạt -  chúng ta có hẹn với nhau tháng Bảy mùa này.

Nhớ nhé em. Ước mơ dịch chuyển lại dấy lên trong lòng như từng cơn sóng.

Mùa Hạ năm đó , người đàn ông đó đã từng nói : " Nhất định em sẽ gặp được người đàn ông khác thay thế vị trí của anh". Rồi họ bước đi. Không một lần ngoảnh mặt. Cô năm đó vẫn cứ thể nhìn về phía anh lặng lẽ. Không ồn ào. Chỉ lặng lẽ, sự lặng lẽ như hàng ngàn mũi kim từng ngày từng giờ bào mòn cõi lòng bé nhỏ. Một mình lẳng lặng ôm thương đau cứ thế bước đi. Mặc cho Hạ về, Đông sáng, Xuân đến. Việc đau dai dẳng còn đáng sợ hơn hàng trăm ngàn lần vết thương đau một lần. Như cái cách cô nói với L về anh. Đôi khi cô sợ sự lý trí của mình như một tên sát nhân máu lạnh đứng nhìn vết thương túa máu, nhưng chẳng thêt làm được điều gì khác ngoài việc ghì chặt mình và đứng nhìn, Mặc cho cơn đau bỏng rát, và có phần tái tê. Như cái cách cô tự bảo vệ mình.

Mùa Hạ rất nhiều năm về sau, cô không còn gọi tên anh nữa. Như một vết xước ngang trong lòng.

Cảm ơn, vì đã từng xuất hiện trong tuổi trẻ của em. P ạ!

13/3/17

Tháng năm tươi đẹp...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Những ngày ngồi nhìn dòng người trôi qua trước mặt , Vũ buông lỏng trái tim như một lẽ hiển nhiên trong đời. Rằng sau tất cả nỗi cô đơn vẫn ở lại , trong vô vàn người lạ vô tình chạm nhau. Vũ thi thoảng vẫn nhớ buổi chiều mùa Xuân ấy , Toshi với áo pull trắng bên trên có viết dòng chữ " I like surfing", kèm quần phông ngắn màu sẫm và giày Converse tươm tất . Bộ dạng anh lúc ấy khiến cô không sao quên được. Nắng chiều nhẹ tênh , len lỏi qua vài ba tán lá. Khí trời có phần se lạnh. Cả hai vào một quán cà phê gần đó , nói dăm ba câu chuyện vụn vặt khác, rồi anh rủ Vũ đi leo núi. Toshi liếc nhìn đôi bàn chân bé nhỏ của Vũ , rồi bặp bẹ vài câu tiếng Việt lủng củng , ý muốn nói cô đang mang giày cao gót không thể leo núi cùng anh . Trái tim Vũ khi ấy chao đảo . Khẽ mỉm cười với nỗi hân hoan trong lòng. Cô không thể gọi tên thứ cảm xúc ấy. Nó khiến trái tim Vũ đi lạc ở một thời khắc nào đó. Khoảnh khắc trở thành điều duy nhất trên đời.

Không hiểu sao mỗi khi nhìn vào mắt của người đàn ông ấy , cô lại thấy sự cô đơn ẩn sâu tận cùng. Như từng đợt sóng ngầm âm ỉ lặng sâu dưới đáy biển, không ai biết sự tồn tại của nó. Có chăng chỉ duy nhất bản thân người đó biết. Nhưng rồi ảo tưởng về anh cũng là cô tự mình dệt thêu, tự mình xoay xở , tự mình lặng lẽ ôm trái tim đi về dưới thành phố suốt bốn mùa lá đổ. Đêm cũng như hè và ngày thì cứ dài ra không dứt. Đôi khi Vũ thấy mình trở thành một hoang mạc khô cằn nước , cỏ cây héo úa một màu , ủ rũ cạn kiệt năng lực. Sự sống khi ấy trở nên mong manh lạ. Và con người phải chiến đấu để đổi lại sự sống. Thế mới biết nghịch cảnh tôi luyện con người.

Và khi ấy Vũ thấy mình chênh vênh trong cuộc hành trình mà bản thân biết rõ sự đơn độc của chính mình. Dù ra đi hay ở lại , thì sâu thẳm đáy lòng. Vũ biết. Toshi không thuộc về khoảng trời buồn tênh không nắng ấy.

Và rằng Toshi là một thông số lẻ loi trong vô vàn những thông số khác trong ẩn số cuộc đời Vũ . Như một sự trêu đùa của số phận.


Yên
17.03.13

25/2/17

Sẽ có những ngày chỉ muốn đứng yên...

ĐN , ngày...tháng...năm...

"Sẽ có những ngày cô đơn như thế, sẽ có những ngày như thế..."

Bạn nhắn " Ân, C lại có cảm giác đó nữa rồi , loay hoay mãi cũng mình mình lủi thủi , lần nào qua lại cũng cảm thấy chênh vênh".

Thật ra dù bản thân có giỏi an ủi người khác đến đâu , cũng sẽ có lúc tự bất lực với chính mình. Như khi rõ ràng hiểu rất rõ cảm giác đó , nhưng không thể giúp bạn vượt qua  , một lần nữa thấy bất lực với chính mình. Bi kịch nằm ở đấy.

Người ta càng lớn càng trở nên cô đơn , chênh vênh và hoang hoải lạ. Đôi khi đứng giữa rất nhiều người , nhưng lòng vẫn trống rỗng mênh mông như những ốc đảo lênh đênh ngoài đại dương xa. Nhìn đâu cũng thấy trống hoắc một khoảng trời buồn tênh không nắng.

Dạo này ít suy nghĩ hẳn đi, thực ra cũng chẳng còn hứng viết. Lòng hoàn toàn khô khốc.

Chỉ biết rep mess bạn bằng những dòng cũ " Ừ , sẽ có những ngày cô đơn như thế , sẽ có những ngày như thế , C là cô gái lạc quan yêu cuộc đời này , dẫu có lúc cô đơn nhưng â biết C sẽ biết cách dỗ dành mình đi qua những ngày như thế."

Nhắn xong rồi mà lòng thì vẫn hoang hoải mông mênh.

Yên
02.17.25

21/2/17

Cho một chữ " thương " được viết sau cùng....

ĐN , ngày...tháng...năm...

Chẳng muốn viết những điều xa xôi nữa
Chuyện ngày xưa chỉ nên giữ trong lòng
Đôi khi thấy thương những kiếp người mê mải
Như tự thương mình sau cơn bão đi qua

Chẳng muốn viết về những điều xa xôi nữa
Chỉ muốn quên những điều đã qua rồi
Hư hao quá một vùng trời không nắng
Có câu chuyện nào trôi tuột vào hư vô!

Đôi khi nghĩ chỉ là thê thiết nhớ
Người đã xa là mãi nghìn trùng
Lòng vẫn thương như thuở ngày xưa ấy
Dẫu có khước từ vẫn một nỗi riêng mang

Rốt cuộc thì sau nhiều dâu bể trầm luân
Chữ thương cũng là chữ được viết sau cùng...

Yên
21.02.17

15/2/17

Mộng tưởng dệt thêu...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Rất lâu rồi cô không nhìn thấy giọt nước mắt nào của mình rơi nữa , và cũng không còn khái niệm đau buồn nữa. Chỉ vì ở một khoảng khắc nào đó bộ não của cô không cho phép cô vị kỉ với chính mình , như sau rất nhiều đổ vỡ , trái tim cần được yên nhiên. Như cái cách cô khước từ mọi sự đến và đi giữa cuộc đời, như sau tất cả sẽ là những ngày cô chọn cho mình một góc rồi thả mình trong đó. Lặng lẽ thôi nhưng nó khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm , và bằng lòng với cuộc sống hiện tại.

Và rồi khi cô ngồi góc quán quen, nhìn thấy giọt nước mắt của Mayya rơi trong buổi chiều xám xịt, quán lúc đó đang phát bản " A song from secret garden". Trái tim cô quặn thắt. Vẫn không có giọt nước mắt nào rơi , chỉ có những sợi rung cảm trong cô ra sức nhảy múa , nỗi đớn đau mặc nhau kêu gào thống thiết. Và rồi cô nhẹ nhàng đến cạnh Maya, với sự đồng cảm từ trong những điều nhỏ bé, Khẽ ôm Mayya và không quên ủi an. Mayya khóc rất nhiều , nước mắt như dòng suối không ngừng tuôn trào. Ánh mắt lấp lánh sự cô đơn vô tận , đôi khi cô thấy mình ở đó. Như Mayya bấy giờ.

Cuộc đời của cô luôn là những cuộc gặp gỡ và chia ly, sợi dây gắn kết giữa con người dường như quá mỏng manh đến mức khi Toshi rời đi , cô một mực phủ nhận với tình cảm của mình. Như một sự chối bỏ. Rằng Toshi chỉ là người lướt qua đời cô như những người đàn ông khác. Rằng Toshi có tất cả những yếu tố cần và đủ của một người đàn ông , người đàn ông ấm áp và dịu dàng nhất mà cô gặp, con người cô đơn quá lâu lại đâm ra nhạy cảm từ những điều bé nhỏ  , và anh vốn không thuộc về khoảng trời của cô. Thực ra đến thời khắc này cô vẫn cảm thấy cuộc đời mình thực sự may mắn. Nhớ lúc nhỏ ngoại từng nói " Nếu con biết trân trọng những mối quan hệ trong đời, thì cuộc đời con sẽ tràn đầy hạnh phúc với những mối nhân duyên bất ngờ". Là thế. Cô vốn chẳng bao giờ quên từng câu chữ ấy, và khi số phận lại mang những con người xa lạ đến bên cô như một lẽ hiển nhiên trong đời, bao gồm cả Mayya và Toshi.


Có những ngày thấy lòng mình hoang hoải, đêm về bó gối thu mình trong ngõ cụt. Đếm thời gian trôi qua kẽ ngày. Buồn là một tính từ vô tận, chúng khiến con người buông lơi xúc cảm , trở nên chai sạn trước những biến cố . Cho đến một ngày ngoảnh đầu thấy mình đã lớn lên từ lúc nào , mình đã bỏ quên thứ gì mà mình không nhớ. Chúng ta bị mắc kẹt giữa những quẩn quanh. Không lối thoát.

Biển mùa xa vẫn lấp lánh những điều đẹp đẽ. Trong trẻo như tuổi mười tám rạng ngời. Duy chỉ có cô vẫn mơ ước mơ đời mình.

Yên
15.02.17

8/2/17

Lời tự sự cuối cùng...

ĐN , ngày...tháng...năm...

Cô thường ngồi ở góc quen nhìn chiều trôi dần qua ngõ. Cảm giác được là mình thật thích, dẫu có ở bất cứ nơi đâu, đi qua biết bao thành phố , gặp gỡ nhiều con người , Vũ vẫn thấy lòng mình hiu hắt một khoảng trời u tối.  Ở một khoảnh khắc nào đó , cô đã ước mình có thể sống khác đi. Khi đứng nhìn những ô cửa sổ ở căn hộ chung cư cũ kĩ trong thành phố , sự cô đơn ở đâu ùa đến. Bủa vây trái tim nhỏ bé , một giọt nước mắt vội rơi. Rồi tan đi trong khí trời se lạnh. Chi có cõi lòng Vũ vẫn trơ trọi và mênh mông như lòng biển.

Biển tháng Hai. Vẫn lấp lánh sắc màu hạnh phúc. Nắng vẫn vàng rực rỡ  , chim vẫn hót bài ca cuộc sống, gió vẫn phả vào mặt người đi đường khi màn đêm buông xuống. Vũ thích trầm mình trên những lối quen cũ , nghĩ về những tháng năm có Duy An. Điều hối hận nhất của cuộc đời cô khi ấy chính là việc chối bó tình cảm của một con người , chọn cách khóa chặt lòng mình để bất kì sự đổ vỡ nào cũng không thể chạm đến. Như cách cô tự bảo vệ mình trước những biến cố cuộc sống. Để rồi những năm tháng về sau của cuộc đời Duy An vĩnh viễn trở thành một nốt trầm trong vô vàn bản nhạc được ngân lên giữa một ngày đầy gió. Vũ hai mươi tư tuổi vẫn đáng thương hệt như năm mười hai tuổi. Vẫn đi về phía biển với một tâm hồn đầy vết xước. 
( Còn nữa)

Yên
08.02.17