2/11/14

Diary....

Ngày dài...

Hôm nay,có nhiều chuyện khiến mình mệt mỏi.Nỗi đau suốt 20 năm lại dấy lên vào một ngày chủ nhật có nắng.Mình khóc,như chưa bao giờ được khóc.Những uẩn ức chất chồng,những thương tổn trong quá khứ một lần nữa lại về.Tại sao cứ phải chạm đến những vết thương ấy,khi mà chúng đã kịp ngủ yên.Mình nhận ra mình đã chai sạn đi rất nhiều,như việc đọc bài chị viết,đã quá quen với việc sống chung với nỗi buồn,đớn đau và thương tổn.Nên khi đối diện với chúng,mình hoàn toàn bình thản.

D hỏi mình,tại sao cứ phải thu hẹp bản thân như vậy.D hoàn toàn không hiểu những nỗi nông sâu trong lòng mình,càng không hiểu việc mình đối diện với nỗi cô độc của bản thân mệt mỏi đến như thế nào.Khi hằng đêm,đều thấy những khoảng trắng mênh mông hiện hữu.Những đêm dài nhìn trần nhà mà đếm nỗi buồn.những đêm dài nghe tiếng con thạch sùng kêu như ai oán.Tiếng quạt chạy,tiếng đồng hồ kêu,thỉnh thoảng tiếng của bọn chuột trong nhà đuổi nhau loạng choạng.Rồi những đêm dài thức trắng,lòng bỗng trống vắng vô cùng.D nhìn mình với vẻ xót thương của một người anh trai đối với đứa em gái bé nhỏ.Mình từng có những lần ngủ vùi trong nước mắt,trong buồn đau.Cứ nghĩ ngủ vùi là cách tốt nhất để quên đi tất thảy những điều ấy,nhưng không.Mình sai rồi,chỉ khi ngủ dậy mới hiểu hóa ra cách tốt nhất lại là cách tồi tệ nhất.Nó chỉ khiến buồn đau thêm phần rõ rệt.Chúng không hề đi đâu,vẫn ở đó.Trong lòng mình.Như thể một phần không thể thiếu trong đời sống.Mình tập quen dần với việc sống chung với nó.

Có ai đó từng hỏi mình trong ngày sinh nhật lần thứ 19 của mình rằng:"Nếu có một ước mơ,bạn sẽ ước gì"?Mình cười,mình chỉ ước vào một ngày nào đó,bình yên sẽ gõ cửa,và mình lại được sống trong sự yên bình.Dù là chỉ một ngày,chỉ cần ngày đó mình cảm thấy bình yên là đủ!Hóa ra bình yên đối với mình là thứ gì đó xa xỉ lắm.Lâu rồi,mình không còn những ngày nhẹ nhàng nữa,tâm hồn luôn là khoảng không chơi vơi và chới với.Mình càng trốn chạy càng bất lực.Rồi thì ngày cũng qua,đêm cũng qua.20 tuổi,mình đã không thể lớn thêm nữa.Mình có còn lại gì ngoài tấm thân nhỏ bé và một linh hồn rệu rã?Thành phố dạo này vào màu Thu,không khí mát mẻ và dễ chịu.Thỉnh thoảng,vào một buổi sáng nào đó,mình mơ hồ nhận ra tình yêu đôi lúc là chuyện viển vông thôi,khi người ta yêu nhau,mọi thứ ban đầu đều đẹp đẽ.Như loài hoa lúc mới nở nụ thì luôn luôn xinh đẹp là kì.Khi hoa tàn,cánh phai thì tan hoang,xơ xác.Tình yêu cũng vậy.Mà tình yêu lại là thói quen,khi thói quen không còn là trách nhiệm,thì tình yêu rất dễ lạc đường.Mình hoàn toàn là kẻ đứng bên lề tình yêu và cuộc sống.Cũng như tình yêu luôn nhìn mình bằng ánh mắt dị nghị và đầy hoài nghi,như thể mình là đứa không xứng đáng nhận nó.Ừ thì cứ cho là vầy đi!

Mình thích biển,thích những con sóng ngoài xa.Mỗi khi trời gió to,những con sóng lại xô vào bờ,tung bọt trắng xóa.Mình thích dọc cát biển,thích lang thang ngắm biển vào mỗi buổi chiều.Ước muốn nhiều khi cũng thật xa vời.Khi mình chẳng thể nào chạm đến nó.Mình thấy mình bé nhỏ vô cùng.Bất lực vô cùng.Tuyệt vọng vô cùng.Mình từng ước mong rằng mình sẽ là một thằng con trai nào đó chứ không phải là một đứa con gái yếu mềm như thế này.Thượng đế ban cho con người một hình hài,một số phận,một hoàn cảnh,và bảo hãy sống đi,hãy đấu tranh đi,sinh tồn đi.Để rồi khi không thể đấu tranh được nữa,con người về.Nằm giữa lòng đêm,ve vuốt vết thương của riêng mình.Liếm lám và vỗ về nó.Bằng tất cả những can đảm còn sót lại.Có đáng thương không?

p/s:Đến bản nhạc cũng nghe hoang tàn quá.Vậy thì người nghe phải làm sao?

2.11.14