29/4/16

Một tôi, cắt lát tôi...

ĐN, ngày...tháng...năm...

Những buổi tối cảm nhận vòng quay chậm rãi của cuộc sống qua cơn gió mát lạnh xiêu vẹo trên cột cờ, trên ngọn đèn già nơi đầu hẻm, buổi tối không người vắng lặng, buổi tối rơi vào thinh không. Khi ngoài phố là những náo nhiệt đi về, xe cộ ngược xuôi đông đúc. Con người bận rộn với bản thân, bận rộn hít thở, bận rộn với vòng quay tròn đều của cuộc sống. Tất cả cuốn chúng ta đi một cách vô thức, chúng ta vô vọng trôi ngang nhau, chạm mắt có, vô tình có, hững hờ có. Rồi một ngày nào đó ngoảnh đầu nhìn lại, chẳng thấy gì, ngoài nỗi tiếc nuối lẫn xa xót in hằn trong tâm. Hoài niệm lùi dần vào dĩ vãng, câu hát ngày xưa, giọng nói ngày xưa, và cả những khoảnh khắc tươi đẹp nhất đời người. Đều ở lại tại phút giây ấy, tôi gọi tên nó là Boulevard số 0 - như một sự trân quí riêng dành. Ở đó có tuổi thần tiên tươi đẹp, nụ cười trong trẻo và một trái tim đầy tự do, khát khao vùng vẫy. Phải đi rất xa để trở về. Hôm nay, đột ngột nhận ra bản thân đã đi được một quãng đường khá xa, cũng đã đánh rơi nhiều thứ, đánh mất nhiều người và không can tâm với một người.


Vẫn nuôi hi vọng cầm bút viết về câu chuyện cuộc đời của một người, nhưng rồi vẫn chưa đủ can đảm. Ý nghĩ đó một lần nữa lại bị vứt vào sọt rác. Thế đấy.

Chỉ là hôm nay nói chuyện với bạn cũ về những ngày cấp Ba tươi đẹp. Tự nhiên nhớ da diết khoảng thời gian ấy. Mà nó gắn với nhiều người. Thật khó quên.

Làm người trưởng thành mệt mỏi rồi, muốn bé lại thôi.

Mình muốn làm một con mèo ngủ ngoài hiên đang phơi nắng. Vậy là hạnh phúc nhất rồi.

Ngày, dài.

Một tôi, hờ hừng nhìn.

Một tôi hờ hững, cắt lát tôi...


Yên
29.4.16

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét