20/5/18

Singapore

ĐN , ngày...tháng...năm...

Singapore tiễn chúng tôi bằng một cơn mưa ngập trời trắng xóa. Cảm giác thật thê lương.

MRT không có sự cô đơn , chỉ có sự hừng hờ xượt nhẹ qua vai. Rát buốt.

Là những ngày Victoria st bình yên như vốn có. Những buổi chiều thênh thang dạo bước không vướng bận.

Khi mọi thứ trở nên quá ngột ngạt. Tốt nhất chúng ta nên tìm cách bỏ trốn. Thế thôi.

Bây giờ đã gần cuối tháng Năm , nhưng anh vẫn chưa đến. Lời hẹn ước cũ đã đến lúc xóa bỏ rồi.



20.05.18

17/3/18

Seoul

Đà Nẵng...ngày...tháng...năm...

Em mệt rồi , Shin!

Hóa ra tận cùng của mạnh mẽ lại là sự cô đơn vô cùng. Em không còn thấy chính mình nữa , em tự gập mình ở những lối quanh co.

Rồi em lại thương chính mình. Khi nghĩ về anh. Bốn năm trước người đàn ông em yêu khi ấy cũng giống như anh , bốn năm về sau em lại yêu anh , một người giống như người của bốn năm về trước  , người ấy yêu tự do, anh cũng như thế. Người ấy là khoảng trời xa xăm , nơi mà em không thể chạm đến . Còn anh có thể chạm đến nhưng lại không thuộc về ,  thế giới của em không giống với thế giới của anh. Nhưng em đã thôi tự vấn mình bằng những vụn vặt đa mang , bởi em biết bệnh cũ em sẽ lại tái phát. Em chỉ còn cách khép mình trước những bình minh.

Mỗi ngày em đều tự hỏi mình rằng hôm nay anh thế nào , có ổn không , công việc chắc hẳn bộn bề và đầy mệt mỏi. Seoul đang mưa hay nắng ?

Thật ra, em đã tự viết cho mình một kết thúc rồi Shin à, em biết chúng ta rồi cũng sẽ đi những về những khoảng trời không nhau. Anh rồi sẽ trở thành một ai đó trong cuộc đời một cô gái nào đó. Không phải em.

Em chấp nhận. Chỉ cần anh hạnh phúc. Bình an. Và...vô vàn những ấm yên khác.

Đà Nẵng nhớ Seoul.

Yên
17.03.18

10/3/18

Weary day...

Đà Nẵng , ngày...tháng...năm...

Về nhà cũ , rốt cuộc thì sau nhiều năm , từ bao giờ em không còn ngồi xuống nghe tim mình tỉ tê , lên tiếng . Và cuối cùng , sau nhiều năm  , em một lần nữa lại trở về nơi này. Không làm gì , chỉ là muốn vớt vát một điều gì đó , về những con người từng ghé ngang đời mình , rồi trôi hút. Em , không còn muốn nhìn thấy mình trong một hình dung mộng mị khác , như thế giới em tự vẽ cho mình. Anh chỉ còn là ảo ảnh một thời em chôn giấu, em nghĩ về , em trân quí. Thế nhưng thế giới của em , anh vĩnh viễn không thể hiểu được. Ừ , em thừa nhận , anh vẫn ở đó , dù tình cảm không còn. Nhưng ở một thời khắc nào đó , em mỉm cười với tình cảm của chúng ta.

Năm mười tám tuổi , em đã chứng kiến những sự đổ vỡ quanh mình , em co mình trong sợ hãi . Em mặc nhiên khép lòng dẫu có bất kì ai nói tiếng yêu thương em, em nhìn họ với ánh nhìn xa lánh, em thờ ơ, em cố chấp, em trôi tuột vào hư không chỉ có bóng đêm là bạn.

Bất kì mỗi một mối quan hệ trong cuộc đời này đều không dành cho em. Em là một em khác , em có một thế giới với nhiều nỗi trầm tư , bi ai thống khổ. Thế giới mà khi đối diện với chính mình , em thấy những quanh co giằng níu , một bản ngã với nhiều đan xen phức hợp , rồi em lại bất lực với chính mình . Em khi ấy đã ước , giá bản thân đơn giản hơn thì mọi chuyện đã khác lắm rồi.

Nhưng mà bây giờ , khi em nhìn thấy Shin, trái tim của em một lần nữa lại xao xuyến. Mộng tưởng về người đàn ông của cuộc đời em một lần nữa lại hiện về , như từng cơn sóng ngầm da diết. Em lại nhớ Hàn Quốc một cách sâu sắc. Em chỉ muốn mùa đông năm nào đó sau này , có thể nắm tay Shin ngay thời khắc tuyết đầu mùa rơi, và em sẽ nói với Shin " Hãy trở thành người đàn ông của cuộc đời em , một cách nghiêm túc". Shin khen em cười xinh , thích em để tóc mái, thích nhìn thấy em cười. Còn bảo không muốn thấy em buồn. Shin với em , hai con người xa lạ trở thành thân thuộc từ lúc nào , em thật sự không biết. Chỉ biết khi em mơ màng trong cơn đau đầu dữ dội, anh ấy đã nói " Anh nhớ em ...anh nhớ em...anh nhớ em..."

Chếnh choáng trong em , một cơn say. Giữa những ngày Đà Nẵng bỗng dưng trở lạnh và ảm đạm lạ kì.


Em đang mơ phải không , Shin...


Em. Yên. Enna. Và là Ân của tuổi 25.