31/10/14

Diary...

Hôm nay,đi đâu cũng nghe người ta nói về Halloween.Đến trường,vào lớp nghe tụi bạn kháo nhau về việc lên kế hoạch đi chơi tối nay.Mình chẳng quan tâm là mấy,ngày nào đối với mình cũng là ngày bình thường.Chẳng có gì quan trọng,cũng chẳng màng đến việc sẽ ra ngoài vảo buổi đêm.Mọi thứ cũng ảm đạm đến thế thôi!

Tối qua,T lại nhắn tin,nói những lời đường mật,mình hờ hững,không có chút cảm giác.Mình cứ thấy buồn cười,người mình thương lại chẳng ngó ngàng gì đến mình.Còn người mình không có tình cảm,không có chút gì gọi là thích,chỉ xem như bạn.Thì lại dành tình cảm cho mình.Tình mình rõ trái ngang.Mặc dù mình đã tỏ thái độ không thích một cách trắng trợn vậy mà người kia vẫn chai lì như thường.Mình phục cái độ mặt dày của người kia.Cố gắng làm gì,vô ích thôi.Lẽ ra người kia phải từ bỏ thứ tình cảm này lâu rồi,rõ ràng biết người tổn thương vẫn sẽ là bản thân mình vậy mà vẫn cố chấp đâm đầu.Mình chịu,mình bất lực.Mình từng nói rất nhiều lần với họ rằng tình cảm không phải là thứ có thể cưỡng ép bất cứ lúc nào.Không phải cứ cố gắng làm tất cả những điều tốt đẹp cho mình thì mình sẽ thay đổi suy nghĩ,cách nhìn và tình cảm.Trong tình cảm,không yêu nghĩa là không yêu.Yêu và ghét rất rõ ràng.Mà mình thì luôn có nguyên tắc cho bản thân,và chuyện tình cảm cũng vậy.Bực nhất là lúc mình đang mệt mỏi,không muốn nói chuyện với ai thì người kia lại nhắn tin qua,lảm nhảm đủ điều.Minh cảm thấy rất phiền,mà nói thì động đến tự ái của họ,rồi lại ra sức xin lỗi này nọ.Áp đảo tinh thần người khác vừa phải thôi,làm gì phải tra tấn người ta bằng hàng loạt tin nhắn tới tấp như vậy.Có nhiều chuyện mình rất ghét,mình thấy rất khó chịu.Nói được vài lần thì người kia cũng quay trở lại dạng ban đầu.Haizzz....Mình muốn nổi điên quá!

Hôm qua đi bộ xuống biển tập thể dục,mẹ nói mấy câu mà khiến mình chảy nước mắt.Mình thấy xót.Đời ngoại khổ nhiều,đời mẹ cũng vậy.Những người phụ nữ luôn mang trong mình những nỗi đau không hình hài,những uẩn ức không nói thành lời.Chỉ câm lặng.Mà thôi không nên tiếp tục nói về những vấn đề ntn.Nếu không nước mắt mình sẽ lại rơi mất.Mình vốn là đứa yếu lòng,nên chạm đến những gì xa xót thì lại thút thít mãi thôi.Tốt nhất là im lặng,không nói nữa!

p/s:Hôm nay là ngày 31/10.Ngày cuối cùng của tháng 10.Tạm biệt mi,tạm biệt những ngày hôm qua đã qua.

29/10/14

Diary........

1.Lâu rồi,mình ko còn thói quen lần mò những trang blog cũ,chỉ để ngấu nghiến cảm xúc vỡ vụn trong mình.Mình ko còn trải lòng trên từng trang viết,từng con chữ.Rốt cuộc việc gõ ra những gì trong lòng là một việc hết sức xa xỉ.Viết ra rồi cũng có thấy thoải mái đâu,viết r đọc lại lại thấy mình hết sức ngớ ngẩn.Mình đã cố làm lơ với tất thảy những cuộc đấu tranh đang kêu gào thảm thiết trong lòng.Như một cuộc chạy trốn bản thân trong vô vàn những nghĩ suy khác.Càng ngày,lòng càng trở nên trống hoác,quay qua bên nào cũng thấy nứt toác từng khoảng trời.Mọi cảm xúc đâm ra thừa thãi,chân vẫn đi nhưng chưa bao giờ chạm đất,trống trải vô cùng.Buồn hay vui,đớn đau hay hạnh phúc,mình chẳng còn quan tâm.Chỉ biết lao đi mà sống.Mình mệt,thực sự mệt.Mình muốn hét lên,muốn lao đầu vào một cuộc đua ko ngừng nghỉ.Muốn đi,muốn hát,muốn khóc,muốn cười.Muốn đc làm những gì mình thích.Muốn viết mail gửi cho ai đó,muốn đc T dẫn mình lên nơi cao nhất thành phố,cùng ngắm cảnh về đêm.Nhưng mình k thể.T đã có bến đỗ rồi,con đường mình đi ko phải là con đường của T.T ko thuộc về thế giới của mình.T là một người khác.Rất khác.Người T thương k phải là mình.Người T thương là một người hoàn toàn khác.Tất cả những gì T làm đều k phải vì mình,mà vì cảm xúc ích kỉ nhất thời.Đừng bao giờ nghĩ về con người ấy nữa,đó chỉ là sự lừa dối.Nó chỉ khiến mình tổn thương .Ừ là tổn thương!

2.Hôm nay nhìn thấy tấm hình thành phố về đêm lấp lánh trong ánh đèn vàng vọt.Mình có chút chạnh lòng khi nghĩ đến T,đến lần T chở mình lên nơi cao nhất thành phố,chỉ để ngắm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm..Khoảnh khắc đó mình đã nghĩ,T là người đàn ông bấy lâu mình mong chờ,mình tìm kiếm.Nhưng rồi mọi hi vọng sụp đổ,khi biết sự thật T đã thương một người con gái khác.D từng nói với mình rằng:"Đừng trông chờ vào bất kì thứ tình cảm nào,điều đó chỉ khiến bản thân bế tắc,người có khả năng yêu được T phải là người đủ sức làm T đau".Mình lúc đó cứ cười,mà lòng thì rầu rũ rượi.Tình nào cũng thật trái ngang.


p/s:Đến một ngày nào đó khi đọc lại những dòng này,bạn sẽ thấy nó ngớ ngẩn biết chừng nào.Mình đang viết về những điều hết sức nhỏ nhặt.





17/10/14

Short Diary....

Một ngày mệt mỏi,tay chân rã rời,phần thì bệnh cũ tái phát.Nhưng rồi cũng chịu đựng được.Niềm vui bé nhỏ cuối ngày là được tham gia buổi kí tặng sách của anh Hamlet trương.Được chính tay anh kí tặng,thôi thì cũng mãn nguyện lắm rồi!

Đọc được một cuốn sách hay,là cách tự thưởng thức cuộc sống này.Yên ngoan!

14/10/14

Diary.....

Đà Thành mấy hôm nay như là Sài Gòn thứ hai.Đi ngoài đường,trời đang bình thường,bỗng dưng mưa ở đâu đổ ào xuống,mưa như trút nước.Một hồi rồi tạnh,rồi lại mưa.Riết chặp mình đâm ra cáu gắt với kiểu thời tiết như thế này.Mưa hoài,ủ rũ ghê lắm.Con phố nhỏ ướt mèm trong màn mưa trắng xóa,quán hũ tiếu ven đường thưa thớt bóng người,mình cứ nhìn trân trân vào cột đèn,mà đếm từng giọt mưa.Như tính toán với đêm,mà có khi lời lãi đều thuộc về đêm tất.

Mình dạo này chả muốn nói chuyện hay gặp gỡ ai.Tự dưng thấy mọi khuôn mặt người đều trắng toát,vô hồn,nhợt nhạt.Người với người bỗng thấy xa xôi quá.Mình biết mà,tình cảm mình dành cho cái con người ấy chỉ là sự thương hại,là đồng cảm,nên thôi mình chọn cách từ chối tình càm ấy.Chỉ là mình thấy xót khi nghe H bảo:"Cuộc đời anh là một chuỗi những sự lựa chọn và phấn đấu".Mình lúc đó rất muốn hỏi H,liệu có thể thay đổi được không?Nhưng r mình đã ko dám hỏi câu ấy.Mình thật tàn nhẫn.Xin lỗi H.Mình chỉ có thể làm như vậy thôi.Rồi sau này H sẽ hiểu.

10/10/14

Diary.....

Dạo gần đây,mỗi buổi sớm mai thức dậy,cảm nhận Đà Thành có chút gì đó se lạnh,như thể mùa Đông sắp chạm ngõ.Lòng có chút bồi hồi xuyến xao.Bao lâu rồi,mình k còn thói quen trông chờ vào những tình cảm không có hồi đáp,rằng tình yêu đôi lúc chỉ là chuyện viễn vông thôi.Mình từng là kẻ đứng nhìn rất nhiều người đi qua ngang đời,có người ở lại.Có người ra đi,mình tuy buồn những vẫn nghĩ rằng họ và mình có lẽ không có duyên hoặc có thể có duyên,nhưng duyên chỉ đến đây thôi,vậy nên họ rời đi là điều tất yếu.Mình lại nhớ về chị,những gì chị viết,đều có sức ám ảnh lớn với mình,ngay cả trong giấc ngủ hằng đêm.Mình thấy thương chị,con người ta khóc nhiều rồi,liệu có thấy mệt không?Mình rất muốn hỏi chị câu ấy,suy cho cùng,người phụ nữ nào cũng đáng thương khi cứ mãi quẩn quanh trong hằng hà sa số những kiếm tím,gặp gỡ rồi chia ly,đớn đau và hạnh phúc.Mình thực sự bất lực khi nhìn thấy những cuộc đời như chị.Kiếp người nhỏ bé đến thương!

Mình thực sự rất ghét nhìn những chuyến bay,mỗi khi nhìn một chuyến bay nào đó cất cánh,rồi mất hút vào khoảng không trước mắt.Cảm giác mất mát lại hiện hữu.Y hệt một năm về trước,P và N đi.Ngày thành phố đầy gió.Sự chia ly nào cũng thật buồn.Khi một mình đối diện với hố sâu hun hút.Lần nào cũng là cảm giác ấy.Mà thôi,bỏ đi.

Hôm qua,mình gặp một chị người nước ngoài,chị ấy đến từ Mỹ,đang làm y tá cho một bệnh viện.Chị ấy lang thang trên biển một mình,k hiểu sao trong tâm trí mình cứ hiện lên cái dáng dấp u ẩn mỗi khi chị bước đi.Đôi mắt ấy,con người ấy,đều khiến mình chạnh lòng.Cũng có thể là do tâm trạng mình k tốt,nên nhìn đâu cũng thấy ảm đạm.Hôm qua là ngày cuối cùng chị ở Đà Nẵng,hôm nay lại phải trở về Mỹ.Mình có chút buồn,dù sao thì giữa mình và chị ấy cũng có duyên gặp gỡ.Lẽ ra phải nên vui chứ?

6/10/14

..............

Diary....

Ngày thành phố đầy gió,lòng một lần nữa bất định và hoang mang đến tột cùng.Chỉ là muốn loanh quanh đâu đó,tìm kiếm chút bình yên còn sót lại.Nhưng rồi lòng cũng hoang vắng như ngày xưa.Tôi đâm ra mệt mỏi.Giá mà được trở về khoảng thời gian trước kia,có thể vui tươi nói cười mà lòng k vướng bận thứ gì.Có thể tự do biểu lộ cảm xúc trong lòng,vui thì cười,buồn thì khóc,mệt thì than.Tiếc là những điều ấy chẳng còn vẹn nguyên nữa.Buồn hay vui,mệt mỏi hay hạnh phúc,giờ cũng k quan trọng.Có những điều k nhất thiết phải nói ra,không nhất thiết phải đau buồn người ta mới khóc.Lòng người bạc lắm em ơi,nên là vô tâm bớt đi.Tin tưởng ít thôi,buồn bớt đi.Có những người họ chối bỏ cuộc đời họ,từ bỏ lớn lên,từ bỏ cả những cảm xúc riêng họ.Rồi sao,rồi họ cũng có khá hơn đâu khi cả quãng đời còn lại luôn sống trong ray rứt,dằn vặt.Sự đau đớn nào cũng xót xa.

p/s:Muốn viết nhiều hơn,nhưng thôi.Một lần nữa lại bỏ lửng cảm xúc ở đây vậy!