Tối qua,T lại nhắn tin,nói những lời đường mật,mình hờ hững,không có chút cảm giác.Mình cứ thấy buồn cười,người mình thương lại chẳng ngó ngàng gì đến mình.Còn người mình không có tình cảm,không có chút gì gọi là thích,chỉ xem như bạn.Thì lại dành tình cảm cho mình.Tình mình rõ trái ngang.Mặc dù mình đã tỏ thái độ không thích một cách trắng trợn vậy mà người kia vẫn chai lì như thường.Mình phục cái độ mặt dày của người kia.Cố gắng làm gì,vô ích thôi.Lẽ ra người kia phải từ bỏ thứ tình cảm này lâu rồi,rõ ràng biết người tổn thương vẫn sẽ là bản thân mình vậy mà vẫn cố chấp đâm đầu.Mình chịu,mình bất lực.Mình từng nói rất nhiều lần với họ rằng tình cảm không phải là thứ có thể cưỡng ép bất cứ lúc nào.Không phải cứ cố gắng làm tất cả những điều tốt đẹp cho mình thì mình sẽ thay đổi suy nghĩ,cách nhìn và tình cảm.Trong tình cảm,không yêu nghĩa là không yêu.Yêu và ghét rất rõ ràng.Mà mình thì luôn có nguyên tắc cho bản thân,và chuyện tình cảm cũng vậy.Bực nhất là lúc mình đang mệt mỏi,không muốn nói chuyện với ai thì người kia lại nhắn tin qua,lảm nhảm đủ điều.Minh cảm thấy rất phiền,mà nói thì động đến tự ái của họ,rồi lại ra sức xin lỗi này nọ.Áp đảo tinh thần người khác vừa phải thôi,làm gì phải tra tấn người ta bằng hàng loạt tin nhắn tới tấp như vậy.Có nhiều chuyện mình rất ghét,mình thấy rất khó chịu.Nói được vài lần thì người kia cũng quay trở lại dạng ban đầu.Haizzz....Mình muốn nổi điên quá!
Hôm qua đi bộ xuống biển tập thể dục,mẹ nói mấy câu mà khiến mình chảy nước mắt.Mình thấy xót.Đời ngoại khổ nhiều,đời mẹ cũng vậy.Những người phụ nữ luôn mang trong mình những nỗi đau không hình hài,những uẩn ức không nói thành lời.Chỉ câm lặng.Mà thôi không nên tiếp tục nói về những vấn đề ntn.Nếu không nước mắt mình sẽ lại rơi mất.Mình vốn là đứa yếu lòng,nên chạm đến những gì xa xót thì lại thút thít mãi thôi.Tốt nhất là im lặng,không nói nữa!
p/s:Hôm nay là ngày 31/10.Ngày cuối cùng của tháng 10.Tạm biệt mi,tạm biệt những ngày hôm qua đã qua.