8/2/20

Youth!

Feb, Spring in 2020.

Một ngày nhìn lại đứa bạn thân suốt mười bốn năm, tôi bất chợt nhận ra rằng nó đã trưởng thành rồi. Kết hôn và có gia đình mới. Riêng tôi, vẫn ngẩn ngơ ở vùng trời đôi mươi chẳng thể thoát rời, tôi vẫn nhớ chúng tôi của những ngày xa xưa đó. Như một đứa trẻ, không muốn rời đi. Mặc thời gian trôi.


Hôm nay, một người bạn khác gửi cho tôi tấm hình có mặt tôi của năm hai mươi, tấm hình có bốn đứa, nay chỉ còn ba, một đứa đã vĩnh viễn ra đi, về thế giới vĩnh hằng . Tôi một lần nữa lại nghe mất mát chạm vào mình, nhưng đã thôi xa xót. Chỉ là bình thàn mà đi qua.

Bạn mất đứa con đầu lòng, tôi biết bạn đau lòng. Nhưng không biết phải an ủi thế nào . Nhân duyên giữa cha mẹ và con cái lắm lúc cũng mong manh như thế. 

Thế nên thôi. 






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét